Số ra ngày 01/01/2019: Sinh Hoạt & Đổi Mới |
thơ | |
Thêm Về 50 Bài Thơ Được Ưa Chuộng | |
Trước đây, chúng tôi đã dăng một phần tập "50 Bài Thơ Được Ưa Chuộng" của NT DHA, nay xin đăng toàn bô thi tập này - phần dịch Anh ngữ - để tiện cho bạn đọc tham khảo . Xin cảm ơn. Ban BT 9/3/2018. Phụ lục 2 THƠ, THƠ 50 Bài Thơ Của DHA Do Giáo sư Lê Cao Phan Tuyển Dịch Qua Anh Ngữ MỤC LỤC TABLE OF CONTENTS 1- Dấu xưa Image of Yore 2--Hương Quê Homeland perfume 3- Mây tường thủy Brillant Haido 4-Thái Bình Dương Pacific Ocean 5-Giao Duyên Love encounter 6-Đôi bờ cách biệt On opposite river-banks 7-Bờ Giác trở về Back to the shore of Wisdom 8-Em: cánh hoa sen You are a lotus flower 9-Hư Ảo Mirage 10-Yên hà tự tại Backwoods retirement 11-Ta yêu ..ta thương I love ..I deplore 12-Mỹ Huyền Pretty black 13-Theo sau Ikeep following you 14-Biển và mơ Sea and Dream 15-Hoa tàn buổi sớm Withering bloom in early morn 16-Lan rừng Wild orchid 17-Phượng nở cònđây kẻ đón đưa O flamboyants here‘s again the one who came along 18-Trong trắng còn đâu tuổi học trò No more candid school age 19-Yên hoa, yên hà Pleasure and retirement 20-Mùa xuân nhớ hoa đào Think about peach flowers in spring 21-Chia ngọt sẻ bùi Sharing everything 22-Thiền Zen 23-Hiểu Phật rôi thương Love does come from understanding Buddha 24-Chuyến xe vào Đạo A ride into Religion 25-Bàn tay The hands 26-Đạo ở đâu ? Where ‘s Religion? 27-Thơ gửi theo mây Poetry sent through clouds 28-Vô nghĩa cuộc đời Life‘ s a nonsense 29-Ai người hiểu ta ? Misunderstood 30-Thù hận hay không? With or with no hatred 31-Thương Chúa I do love Christ 32-Đời có thật không? Is there very life ? 33-Chuỗi hạt mưa Chaplet of raindrops 34-Ngàn câu chưa nói một lời Thousands of speechless verses 35-Em tôi My “ Little sister” 36-Ngủ mơ A dreamy sleep 37-Dù vô thường vẫn đang tồn tại I’m still existing though in inconstancy 38-Triệu người họa có một người Scarcely one out of a million people 39-Ta chỉ yêu ta I only love ..myself 40-Xa rồi ngày tháng tìm thơ Bygones are the days when I sought poetry 41-Bàn tay ấy vẫn tảo tần Those hands keep toiling 42-Tháng Chín September 43-Vẫn người đi trước là em I’ am always after you 44-Bốn chín năm tình nghĩa Forty-nine years of faithful household 45- Cũng một người như mọi người A man like the others 46- Đời có gì mới lạ đâu ! Nothing new and particular in life 47-Đi tìm người In search of someone 48-Dòng sông The river 49-Biển Đông The East Sea 50-Huế ở trong tay Huê in my hands DẤU XƯA Tặng Bùi T. Thái Thuyền ai xuôi ngả Thái Bình Bao giờ trở lại cho tình nở hoa ! Không bao giờ nữa, Đường xa Không bao giờ nữa, Người ta quên rồi ! Lớp chiều hai ngả chia đôi Trường thi tấp nập, Mình tôi ngỡ ngàng! Lần đầu tiên, Thấy bẽ bàng Lần đầu tiên .. Nhặt lá vàng ..đề thơ ! Gặp nhau, Từ thủa dại khờ Xa nhau, từ thủa lá mơ ..xanh mềm! Đời tôi, Bẩy nổi, ba chìm Về chiều, gối mộng đi tìm..dấu xưa! 3940 IMAGE OF YORE To Bùi T. Thái Downstreams heading Thái-Bình, you did sail There was no hope of returning for love to bloom So faraway forever a silent farewell And forever falling in oblivion was my doom! We parted after that afternoon exam The joyful school found me but in estrangement To loneliness my heart first felt condamned And on yellow leaves first rhymed out its sentiments We met so soon in our early age To go each one’s way in the building of dreams Through ups and downs holding your dear image My aging heart is seeking you in dreamy beams. HƯƠNG QUÊ Tặng Cử, Phả Lại Gặp nhau, Hè bốn mươi ba Cuối thời ngoại thuộc, Quê nhà lửa binh Bỏ nơi đô hội phồn vinh Xa đèn sách, Bước viễn trình ..càng xa .. Thương tình mẹ, Nể lời cha Lo gây sự nghiệp, Bôn ba xư người .. Giã từ sông Nhị, nước xuôi, Đến đây, hai ngả ngậm ngùi sông Thương! Giặc ngoài dầy xéo quê hương, Dân nghèo một nắng, hai sương, vẫn nghèo! Gặp em trong nắng hoa chiều, Mồ hôi thấm áo, gió đèo thoáng khô! Hoa đồng, cỏ nội đơn sơ, Gặp nhau ..một buổi .. Đã mơ ..pháo hồng! Sông Thương, nước chẩy mấy dòng, Lục Đầu ..đôi ngả .. Cho lòng xót xa .. Bỗng đâu ..gió thoảng, mây qua Chia sông, cách núi ..tình ta ..ngậm ngùi .. Thoáng đi ..sắp trọn đường đời, Hương quê ..gợi nhớ .. Một trời Quê Hương!! 4344 HOMELAND PERFUME To Cu: PhaLai We met in the summer of nineteen forty-three Then our land was in war, once free People evacuated the cities much prospereous, crowded No more studies- At random everywhere we fled For my dear parents’ sake I left to live By myself here and there, my future to achieve We quitted the Nhi’s streams for the Thuong’s, much gloomy Where we took each one’s way, parting so sadly ! Invaded once more, our country in dismay Though working hard, in poverty did stay . What a nice afternoon when I met you ! The hill wind then dried your tunic sweated through Since that meeting-the country grass and flower- We both sweetly dreamt of living in pair later But on that Thuong river we were separated And apart the two duckweeds sadly floated ! Like wind and cloud we then was our doom Sreened by mounts and streams, we love in gloom Now that I am the last life stage to end The countryside scent makes me miss our native land. MÂY TƯỜNG THỦY Gởi Chính Tâm, Chiến khu Hà Nam Bình Quê nhà độc lập, bốn mươi lăm Khói lửa lan tràn, đêm cuối năm Bốn sáu, - Ra đi theo tiếng gọi Núi sông, diệt giặc, hả hờn căm .. Từ đấy, bôn ba khắp xóm làng, Phố phường bỏ trống, ruộng vườn hoang.. Rừng thiêng, nước độc ..nơi thường trú, Núi thẳm, đèo cao : mộng chiến trường! Cây lớn làm nhà, cây nhỏ đun, Nấu ăn trưa sớm, bữa dùng chung .. Rau trồng, gạo phát, cơm dưa muối, Áo mỏng, chăn đơn, gió lạnh lùng .. Sưởi ấm, chờ mong ánh mặt trời, Như bàn tay ấy ở bên tôi .. Sáu giây nhẩy múa, đàn năm ngón, Gặp chính tâm ..linh sáng tuyệt vời .. Trăng sáng rồi lu ..như mối tình Phù du ..của những kẻ vô danh.. Xa rồi ..mái tóc: mây tường thủy, Mưa gió Trường sơn gợi bóng hình!! Em: người kỳ nữ chốn biên khu, Vóc liễu, trời cao: chí diệt thù .. Chiến sĩ còn vương tình nghệ sĩ, Đường đi mấy ngả, một tâm tư ... 5051 BRILLANT HAIRDO To Chính Tâm, in the resistant area of Hà Nam Bình Nineteen forty-five: the year of independence But towards its end the war spread out Nineteen forty-six: going on in response To the patriotic call, people’s hearts were stout ! Since then people strode over the countryside Leaving vacant cities, forlorn rice-fields and gardens In deep woods drinking bad water on long ride Mounts and passes were the dream of resistance Trees were fallen down for shelter and fire All day long people soberly lived in collectivity On grown greens and shares of rice Against the cold wind, dressed and covered so poorly One expected the sun to get some warmth Like near me your warming hand, oh! player Of your own six-strings guitar of charm Which nursed a sister-soul by each dancing finger The moon was so bright, then turn as dim As the unsteady love of unknown lovers So faraway now is your brilliant hair that seemed To come in the rains and winds, the hills all over You, the once queer girl in backwoods So slender a weeping-willow against the firmament, A fighter and artist as well for the good, On your various pathways, you did keep your hear constant . THÁI BÌNH DƯƠNG Gửi: Lương TL 5960 Bóng hải âu gầy đổ xuống nhanh Biển xa, nước lạnh một màu xanh.. Đêm nay, trăng đẹp, em không tới Bờ Thái Bình Dương mộng với anh! Em giận anh rồi đấy, phải không? Cuối sông, ai nhớ kẻ đầu sông ! Về đâu, hỡi những con tàu nhỏ Đem hộ niềm thương đến gửi lòng .. Em ở đầu sông, anh cuối sông, Tương giang nhớ kẻ lệ mờ trông.. Biết bao giờ nhỉ, con tàu lại Đem hộ niềm thương đến gửi lòng? Đêm lại đêm nào không nhớ thương? Mênh mông trời nước Thái Bình dương.. Em, con thuyền nhỏ mơ neo bến, Biển cả, tình anh, sóng đoạn trường!! Theo đuổi nhau hoài ..chẳng gặp nhau, Nghìn xưa, sóng hận đến nghìn sau .. Đêm nao, có những vì sao lạc, Hai đứa mình xuôi một chuyến tàu !! PACIFIC OCEAN A silhouette of albatros nose dives, so slender Over there on the sea of cold and blue water The moon is nice tonight, but you don’ t come The Pacific Ocean’s shore is dreaming with me, lonesome I’m making you angry, aren’t I ? Downstreams, you forget the one upstreams, but why? Where are they going, those little boats over there ? Will they take love message to the person of my care ? Dearest one, we two are on each end of the waters Of that Tuong-Giang, the witness of my expecting tears When will they be back, those little boats To shuttle the joyful feelings of both ? No night there is without love sickness Tween the skies and waves of this Pacific Ocean For you, a roving little sail being shoreless And me, a sea of love tides badly broken . We always pursue each other with no possible meeting For millenniums will last the frowning waves of regret The night when those roving stars will be falling Together in the love boat we two will navigate GIAO DUYÊN Thuyền trôi, nước chầy theo dòng, Trinh nguyên núi lửa, ôm vòng trong tay .. Bồ đào không nhắp mà say, Chao ơi, môi ấy, môi này .. Còn xa ! Đầu kề, Ngực sát yêu ma Tóc xanh, ủ cánh thiên nga lạc loài .. Đôi tay quấn riết đôi vai, Hoa sim mở lối, Thiên Thai tìm về .. Sóng tình dâng ngập bờ mi, Giao duyên phút ấy, Hồn si muốn cuồng! Đêm sâu, Mắt lệ ru hồn, Trời cao, gối loạn Em còn ngả nghiêng .. Để nhớ PCM 6465 LOVE ENCOUNTER The boat smoothly glided, following the current Her breast- two young volcanoes!- in my arms was kept Though with no alcohol we got drunk, even! Oh dear! Lowevwer our sweet lips weren’t left. Her head and waist against me in warm nestling: Oh! that lost swan so young with her nice black hair ! Arms and shoulders we kept tightly holding: The fairy grotto was open to enjoyment most fair ! Coming up to the eyes, those love tides risen In that union minute made the soul’s fire so warm! In the deep late night, what moving tears!- O Heaven ! Silently dropped down on the confused pillows of charm! ĐÔI BỜ CÁCH BIỆT Gửi : PCM Gặp nhau Thầm hẹn yêu nhau Lối về trăm ngả Tình sâu ngàn trùng .. Tàn rồi, Thôi ánh lửa thiêng Quay về, Ta lại sầu riêng một mình! Dù cho vạn lý đăng trình Làm sao qua nổi Trường Thành.. là em! Tâm tình thầm kín như đêm Linh hồn u ẩn Biết tìm ở đâu !? 6059 ON OPPOSITE RIVER-BANKS When we first met, what a silent promise But love’s hard to fathom on its thousand ways Down ours dimmed soon! Then in very sadness I took my lonely path, hatching a heart in dismay However, despite ten thousand trodden miles, on my part, It was so trying to transcend your picture, that wall Which, like an endless night, kept shutting a heart And in tight secrecy so sound a soul ! BỜ GIÁC TRỞ VỀ Niệm Phật, hồn nhiên-tự những ngày Trong niềm tin tưởng rất thơ ngây : Như Lai Phật Tổ, toàn năng giác Cứu chúng sinh ..mê lạc chốn này .. …Ô trọc, trần gian: cõi khổ đau, bao nhiêu lưu luyến, bấy nhiêu sầu .. Tham sân.., máu đổ, pha hồ lệ, Ngũ đại dương tràn ngũ đại châu! Tứ đại, thân này sẽ nát tan, Như hoa, như lá ..buổi Đông tàn .. Thủy Hoàng, Bao Tự ..giờ đâu nhỉ ? Vạn Lý thành ..đây tiếng oán than! Thoáng..cuộc đời qua ..như bóng mây, Gặp nhau, đôi phút..đã chia tay .. Xe luân.. chuyển biến vòng sinh diệt, Từng phút ..đau buồn chuyện đổi thay! Nước chẩy, hoa trôi ..chẳng trở về, Thơ hồng, mộng ngọc ..vẫn đam mê .. Hết duyên, chưa hết niềm si hận, Thương mãi, còn thương mối hẹn thề .. Phép Phật cao sâu, quá nhiệm màu, Nhành dương gột rửa hết thương đau .. Liên Hoa Diệu Pháp, mong hằng tụng, Thường Hữu, Chân Không..mãi nguyện cầu .. Bèo bọt, thuyền con lạc bến Mê, Cúi xin Đức Phật đại từ bi .. Cho con Trí Huệ, thêm hùng lực, Bờ Giác, bên kia, sớm trở về .. 83 BACK TO THE SHORE OF WISDOM I’ve been praying Buddha as a habit Since the days of yore, an innocent believer Sakyamuni by His wisdom teachings of high merit Is for us, betrayed mortals, the great savor Life is but a mud of misfortune and sufferance Heavy attachment brings about so much sadness Tears and blood shedded in the five oceans Sink every continent in a sea of distress I’m a human being to be no more Just like those leaves and blooms in late winter There still is the Great-Wall of sore Though dead are Thuy Hoang and Bao Tu, each Empire burner Human life moves past as a wandering cloud As quickly as meeting and separation The same as life and death in a closed round: Picture of the fast change plenty of emotions The bloom in the current is not to be back But in golden dreams and rosy poetry, myself I won’t be tiring No more chance, yet passion and regret have no slack And the serment of love’ ll be long lasting Buddha‘s precepts are so sublime and sound By the willow-water is washed all sufferance I keep reciting the Sutra much profound To reach the knowledge of Existence and Non existence A duck-weed being lost on a Dark shore I pray You, o my Great and Generous Master, To give me all necessary spirit and force for Minding again the Awaken bank of river EM CÁNH HOA SEN Thương tặng :Phan KL Ngày nhỏ, về quê, Mẹ kể rằng: “Trên trời, sáng đẹp nhất là trăng .. Trong đầm, gì đẹp hơn sen nhỉ ? Bông trắng, lá xanh lẫn nhị vàng !” Xa bóng tam quan, ẩn mái chùa Sen hồ bừng nở bóng hình xưa .. Thoáng mùi hương dịu thơm thiền viện, Thức tỉnh tâm hồn kẻ lãng du .. Từ buổi xem hoa, muốn gặp người Sen vàng trong trắng, tuổi đôi mươi .. Xuân sơn, nét vẽ, buồn thu thủy, E ấp hoành oanh, tiếng nói cười !! Từ đó mê hoa, mộng mấy chiều, Trăm ngàn lối đổ đến thương yêu .. Đêm đêm trông đợi, ngày mong nhớ, Giận dỗi, hờn ghen, khổ mọi điều!! Em: cánh hoa sen mọc giữa hồ, Trong lầy, không gợn chút bùn nhơ .. Ba đào sớm nổi, hờn trinh nữ, Kẻ ngược, người xuôi, lỡ chuyến đò .. Hỏa ngục, giam thân mãi chốn này, Ngày vui ngắn, nợ ..trảrồi vay .. Sinh, già, bệnh, tử ..âu lo mãi, Đất động, sao rơI ..sẽ có ngày .. Thoát khổ, đường nào đến Trúc lâm? Nhân Duyên dứt bở, phá mê lầm.. Tham, sân..diệt hết ..trừ ba nghiệp, Lửa sáng Bồ Đề, sáng Huệ tâm! Thôi nhé, quên đi nỗi hận lòng, Trăm hồng, ngàn tím, ..cũng là Không! Ba tòa sen, lạy Mươi phương Phật, Thương kiếp hoa trôi ..lạc giữa dòng .. 83 YOU ARE A LOTUS FLOWER To Phan K.L In early age, once back to my place of birth I’ve heard my mom praise the heavenly disk silvery(1) “And those white lotus flowers!“-she said in full mirth- “ With golden stamens amidst a pond’s greenery! “ Afar, a three-entry gate, a remote pagoda A lake of blooming lotus, the image of the Master A santal perfumed temple, His solemn altar: All gives the lucidity one can recover But those flowers in sight did make Me think of you, o pure golden lotus blooming Twenty years old ! Your eyes : that sad autumn lake And your voice: a shy oriole’s shirping ! Since then, there were evenings when I thought of you A hundred thousand ways led to love Missing you, nights and days I went through Jealeous feelings, sufferance just from calf-love You, my lotus flower, are amidst the lake In muddy waters so pure you did stay A virgin, you did stand those early waves’ s shake After we missed that shuttle boat and went each one’s way A prisoner I am in this hellish life that bad ! Happy days are short, but debts of life are heavy To be born, then old, and ill then dead And to witness earthquake, falling stars, some day! What free way’ll lead to the Purple Bamboo Forest (2) To rid of any links of mistaken feelings Of those three vices (3) harmful to life with no rest As to get peace of mind thanks to Buddha’s worshipping ? Let’s give away every heart’s anger Those hundred thousand colors are but naught Í’ m praying now before The Great Master For your destiny, dear bloom in the current afloat (1)-The moon (2)-an area of Buddhist Goddess Quan Am (Kwuan-In) (3)-Ambition-Anger, and Passion HƯ ẢO Vọng ngã, mê tâm, đời khổ não, Tham sân, tình lụy: gốc thương đau ! Trở về Nguồn Sáng, mong tìm Đạo, Rũ sạch tâm tư, dứt nghiệp sầu ! Suốt nửa đời say, mê vẻ đẹp: Biển trời ..vườn ruộng..phấn hoa hương.. Mai vàng, mai bạc, phòng xuân khép, Sen trắng, sen hồng,..mãi luyến thương! Thôi, luyến lưu chi những bóng hình .. Thoáng mờ như huyễn ảnh phù sinh.. Nụ cười sẽ tắt trên môi héo, Sóng mắt mờ lu vẻ hữu tình !! Môi thắm khô dần, má đỏ phai, Thời gian tàn phá vóc hình mai .. Sau màn nhung lụa, màu hương phấn, Ô trược, này thân xác rã rời !! Cát bụi ..trở về cát bụi thôi ! Thương ..không hận nước một chiều xuôi .. Về Nam, về Bắc, đường trăm ngả Hư ảo, cùng đau khổ cuộc đời !! 8485 MIRAGE Of one’s self the stupid worshipping And ambition, and passion with no mastering, That all is but the root of moral ruin The generating agent of misfortune For the Great Way, be back to the Source of Enlightening Once lifted, heart and soul won’t be importuned Half of my life, I’ve been the adulator Of flagrant streams, skies, countrysides, what’ s more Of beauties, flowers of humankind Called Apricot, Lotus screened by their blinds Golden, silvery, rosy, of every color One’s heart and soul to spellbind! But why am I fond of those images Of dim life floating like in a mirage As short-lived as so fleet a smile On those lips blooming but for a little while As quick as those eye’glance on the visage So heartful, but passing and fragile? Lips are drying on palid cheeks Against the destroying time all is but so meek Behind the screen of drapes silken and velvety Though enhanced by cosmetics, every beauty Must be waiting for the time to break And into a putrefied corpse to turn her body Having come from the earthly dust One’s to be back down there is the must Do love then, do not hate the streams in their course -Those fixed currents taken from one source To South, North, hundred of fancy paths of land, Are but sufferance, all the same, not diverse .. YÊN HÀ TỰ TẠI Gác kiếm, treo cung muốn học đòi! Công Hầu, Khanh Tướng, mộng buông trôi .. Hát câu: “Qui khứ lai hề ” ấy, Thép bút, mong tô vẽ cuộc đời! Xóm vắng, vườn thanh, mặc tháng ngày, Trời cao, lồng lộng gió mây bay! Ngoài kia, xe rú, ngươi xô đẩy, Lấn cánh, chen vai, thẹn mặt mày ! Thua, được? Buồn chi cuộc đấu tranh, Trò đời vô nghĩa, phải không anh? Hợp tan, hưng phế, bao triều đại, Diễn biến muôn đơi ..truyện sử xanh! Thời thế xoay vần, đau nỗi hận, Mái đầu sớm bạc, bạc càng mau ! Thời gian ..lùi bước về vô tận, Cát bụi mai vùi dưới cỏ khâu! Xuân đến, xuân đi ..đã mấy lần? Yên hà tự tại ..đón chào xuân .. Chân Tâm rộng mở, tình như huyễn, Nghìn cánh sen vàng, -mộng hóa thân !! Xuân89 BACKWOODS RETIREMENT Just like those overtired fighters of yore I say farewell to arms to fight no more Farewell to the honors of titles, of nobleness To sing the song of retirement in quietness And take the pen instead of sword to embellish theworld Lonely in the quiet garden, a very abode Under the sky and those clouds and wind in exode I spend my days, far from any strife Any scenery of elbowing for life In those earthly mortals’ low code! It’s no matter of gain or loss, isn’t it? In that struggle for living of no merit So many changes of thrones ! Friends then enemies! The state of things of the endless history Written in the night of time on green bamboo books! Life events keep taking place in rounds By a bad moral sufferance my heart is bound My early greying hairs now turns white Time runs back into the past infinite And, like dust, under the grassy ground Spring has come and left for some years In my retreat I play its welcomer By a fancy feeling of non-existence My heart itself overtly opens Dreaming to turn into a thousand yellow lotus flowers TA YÊU...TA THƯƠNG Ta yêu-và muốn nói: “Yêu em” em đẹp-vì duyên dáng thục hiền Ta thích...vì đôi môi mọng đỏ hay vì đôi mắt lệ Thuyền Quyên hay yêu vì vóc dáng kiêu sang đôi má hồng mơn mởn-sỗ sàng trong trắng xinh đôi hàng bạch ngọc nồng nàn hơi thở sóng Hương giang Ta mê...vì mái tóc buông lơi hất nhẹ-làm duyên nửa miệng cười... Ta ngó theo... đôi chân nhún nhẩy gót giầy cao đế... lửa lòng sôi... Áo dài tha thướt... vẫn yêu hơn Xanh, đỏ, vàng, nâu, trắng tím... hồn Chao đảo... quần hồng lơi lả nhịp gió đùa hương ủ... gót chân son... Ta yêu em- cũng sẽ thương người ly phụ-ôm thuyền gắng đợi ai Thương nữ lạc loài hoa-vũ động bán mình nuôi mẹ-lũ con côi... Ta thương- thương cả bọn khùng, điên càng xót xa hơn, kẻ tật nguyền Đời khổ, đã đành-nhưng họ khổ hơn bao người khác- chẳng còn duyên... 14-10-94 I LOVE, I DEPLORE I love ” I love you” I‘d say Pretty woman! Since you‘re so candid With your rosy lip- what a sway! - Or as your piping eyes are so timid ! I also love your noble body line Your cheeks rosy and enchanting Your jade-like teeth in rows most fine True, the“Perfume River”(1) is in your warm breathing What appeal in your loose locks of hair Which gently shake by your little half-smile Before me, your jolting steps so fair On high-heeled shoes put my heart ..on fire .. Yet, your traditional tunic’s more lovable With its various colors making me spellbound Your pants moving in rhythm are so amiable, Like your rosy heels wind-flirted all around I love you and I ‘m going to deplore also That waiting wife who against her boat does lean And that girl lost in a dirty grotto Renting her own self for the sake of her kin Those mad fellows, I also deplore, And those handicapped people around me Life‘s sufferance, of course, but their sore Worse than other people‘s must be. (1)- River in Central Vietnam MỸ HUYỀN Xưa nay, ta chẳng thích màu đen Sâu thẳm, u hoài như bóng đêm... không hẹn một ngày mai sáng lạn khác gì màu áo Tử Thần bên ?! Nhưng, lạ! sao ta vẫn cứ mơ lung linh đôi mắt ảo huyền thơ... xõa dài, mái tóc mun lơi lả miệng ngọt ngào... em vẻ hững hờ... Không hẳn màu đen, màu tuyệt vọng -đàn bà nào cũng đẹp- vì duyên- hôm nay- đến chợ- Trời trưa nóng bỗng gặp... người con gái, Mỹ Huyền Khác lạ gì đâu? -cũng nụ cười hồn nhiên -má ửng đỏ bờ môi ướt hồng, bóng nhẫy... như chờ đợi một nụ hôn... thơm ngọt, mấy lời... Thì... cũng mê… như gái dậy thì giấc mơ cung cấm đẹp tường vi da màu, da trắng... chung lời ước Hoàng Tử lòng em muốn, khác gì?! Xưa nay, dù chẳng thích màu đen ta vẫn mê đôi mắt lệ huyền... mái tóc buông dài như sóng gợn Thân mềm, yểu điệu nụ cười duyên... Kỷ niệm gặp Mỹ Huyền, chợ PW, San Jose, 4-94. PRETTY ROMANTIC BLACK Normally I don’t like black A color sadly fathomless as night With no promise of a brighter day‘s coming back And not different from a death gown‘s sight But why do I like to dream Of those twinkling romantic black eyes Of that black hairdo so long as to stream And of those sweet lips however lost in skies .. Yet, black is not always a color of despair Specially in every woman most lovable At noon in the hot market I‘ve met that fair My Huyen, “Pretty Black” as she‘d be called. There‘s nothing particular but a little smile, Candid and rosy lips and cheeks seemingly Waiting on themselves a kiss, meanwhile Some sweet words‘d be uttered lovingly .. I ‘m just fond of her as a flowering girl – In her walled-up sleep, that of a rose, Expecting a troth from a prince of heart Of any skin color, never minding these or those Though I don‘t normally like black I‘m turning fond of those wet dark eyes Of that hair-dress in waves so slack And of that shape so soft in candid smile Meeting My Huyen in PW Supermarket San Jose, 4/ 94 THEO SAU Để tặng nội nhân. Ngày xưa, khi chửa quen nhau em đi... ta bước theo sau gót hồng... thơm mùi cỏ nội, hoa đồng hay hương Phi tử đêm lồng bóng dương... e dè, xin chút tình thương Em cười nửa miệng... đủ tương tư đời Ngày nào, hứa hẹn nhau rồi đi chung... ta vẫn là người theo sau Em cười, nét mặt cau cau “Sao đi chậm thế? bước mau lên, chàng” Vinh quy, quan Trạng về làng “Võng anh đi trước, võng nàng theo sau!” Rồi, từ ngày sống chung nhau mau chân, em bước, -lắc đầu, ta theo người xuôi, kẻ ngược -vẫn yêu nằm riêng, nói lẫy -cố chiều, cũng xong trèo non, lội suối -song song ba mươi năm -vẫn một lòng. Thương nhau.. Thời gian lặng lẽ... qua mau phai mờ mắt biếc -còn đâu má hồng! đôi chân -thon nhỏ -ngại ngùng da ngà, thân ngọc -hãi hùng -vết nhăn đang trưa, sợ gió -trùm khăn theo sau, ta vẫn băn khoăn -trông chừng có lần hụt cẳng -đau lưng ta chưa kịp đỡ, mặt sưng lên rồi sắp đi hết trọn đường đời có khi, ta vẫn là người theo sau... 3/93 I KEEP FOLLOWING YOU -To my wife- The days of yore, when we didn’t know Each other, your rosy heels I did follow Perfumed with wild flowers and grass Your paces were like Qui Phi‘s (1) in the past So flagrant when down tumbled twilight Timidly, I did ask whether you might Give me a bit of love- But you only Had half a smile that however spell-bound me .. Then came the time when steady we went Together in the street, I was also the gent Who follow you to make you laugh Not with pleasure- “You aren’t fast enough? “ But back to the home village, like a mandarin graduated “ My chair will come after you, my laureate”. That way, since the time we lived together You hurried ..and reluctantly I was your follower .. Sometimes, while going each one ‘s way We quarreled, made single bed, but always Peace came, as to go through mounts and streams Hand in hand-for three decades-in love beams .. So silently our times went fast And blue eyes and rosy cheeks went past Your feet once so nicely slender bore As your jade-like feature and further more The wrinkles of your harmful aging years At noon you even had your head covered Against the wind, and I was behind you Always caring for you, badly in thoughts I remember a wrong step you once made Giving you a back pain, and so bad Turn you mood when I couldn’t intervene .. Now that our common life is close to its end May be I‘ll remain your steady follower Pacing behind you, my dearest one, forever (1)-A Chinese royal concubine BIỂN VÀ MƠ Kỷ niệm ngày trở lại S.Fo Biển. Biển. mênh mông nước một màu xanh êm ả, dịu nỗi niềm đau Mười năm xa vắng về thăm lại Thành Phố San Fo đứng dãi dầu... Đồi núi! cửa nhà như bát úp xe lên dốc đứng cảnh cheo leo đường ngoằn ngoèo, chữ chi lên đỉnh nhìn biển... buồn thân phận bọt bèo... Ta muốn theo... ngàn sóng nước xô phương trời xa... gửi mộng sông hồ... Quên đi, những nỗi niềm ân oán hết cả băn khoăn chuyện hữu vô... Ta muốn như ngàn sóng đại dương quét tan tội lỗi của mười phương... đại bi, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu nạn, cầu xin Đức Mẹ thương... Ta muốn trôi theo đợt sóng thần nghìn trùng sâu, kiếm Mỹ ngư nhân Thử yêu...xem khác gì Thiên nữ ? cũng xấu xa... khi nhiễm bụi trần... Ta hiểu rồi! trong một sát na bao nhiêu chuyển động, đổi thay... và tùy duyên biến hiện Tâm và Vật Trời Đất, như người, Phật với Ta... Sept 18/25-93 SEA AND DREAM Of only one color, so borderless’s the sea ! That gentle blue does soothe every sufferance After a whole decade I ‘m back to see San Francisco, standing inclemencies’ s experience Hills and dwellings are like bowls upside down Steep roads are trying for transportation Let me to climb on z way up to mounts To fight against the sea my duckweed meditation .. I ‘d like to follow those streams to the unknown In dream of life over lakes and seas To forget good and evil, let bygones be bygones No more anxiety about to be or not to be .- I‘d like to make the big waves of ocean That‘d sweep every sin all around I ‘d pray the Great Goddess of Mercy, so lenient To be the undoer of feelings earthly bound I‘d like to stay afloat in a bore swollen Faraway, in search of a nice siren, to be In love with, and realize how different She‘d be from a dust-infected celestial fairy Ah! I see that in no time at all There ‘re many a move, an occurrence And owing to circumstances, Feeling and Material, Sky and Earth, Buddha and my Self are of no importance HOA TÀN BUỔI SỚM Ngẫu hứng trên đường Fruitdale, SJ, sáng ngày 6-7-93 (City College) Chưa sáu giờ đường phố đã đông xe quanh tìm chỗ mãi buồn không Quán hàng vừa mở vui chào khách em đứng... cô đơn phải đợi chồng ? Em trẻ chừng ba chục tuổi đời son tô loang lổ lạt vành môi áo quần nhàu nát... quên chưa ủi mái tóc không ngôi xổ... rối bời... Đón bạn ? hay là đuổi khách đây yên hoa, ai dẫn tới phương này hoa trong vườn sớm còn phong nhụy để mặc tâm hồn rã cánh bay... Xã hội ? Gia Đình ? có lỗi không ? em ơi, đừng oán khách tiêu phòng Gió gieo bão gặt riêng mình hận gạo chợ, thương người lạc bến sông !! 7.93 WITHERING BLOOM IN EARLY MORN Inspired by a walk in FruitdaleSt. SJ 6/7/93 City College Before six a.m, street are crowded all over My car tried hard a place for parking! Shops open to welcome each customer A women’s staying there- For her men waiting ?! She‘s still young enough, may be in her thirties Her make-up shows no care: her lips are pale And her clothes unironed baggy In very disorder remain her clothes And her hairdress‘s left pell-mell Waiting for friends or running after someone? ! In this the way to lust over here? From an early garden bloom the pollen hasn‘t gone But an overtired soul is in the zephyr Is that due to family or society norm? Do not blame anyone coming to your warm room O dear! Who sows winds for you to reap storms? You‘re counting on each day‘s mean, what a doom! LAN RỪNG Ghi truyện một người kỹ nữ tên Lan (Sàigòn) 93 Em đẹp như lan giữa núi rừng nằm trong lòng bạn khóc rưng rưng... Hai mươi bốn tuổi, sao dày dạn ? Bão táp, mưa sa, bước ngập ngừng... Đừng hỏi đời sao gửi gió sương? Năm mươi tám tuổi, mất Thiên Đường cha trong ngục tối mòn thân xác Mẹ chết âm thầm với nhớ thương... Đói rét, đàn em nhỏ, dại khờ ! ai nuôi ? tiền bạc hết, bơ vơ Thôi đành đem mảnh hồn trinh bạch bán khách mua hoa... sống vật vờ... Nhơ nhuốc thân mình, riêng chịu thôi! Bàn tay, chưa vấy máu như người .. Gian, tham, ác độc... đời bao kẻ bóc lột, thương gì lũ trẻ côi ! Có xấu gì không ? kẻ bán hoa mưu sinh, hạnh phúc, đổi thân ngà.. hơn bày Phi Tử trong cung cấm tham lợi quyền... cho mướn thịt da... Không một yêu thương trong ý niệm “tiền oan, nghiệp chướng” trả cho xong... Thân trong uế độ như vô nhiễm Sen nhuốm bùn tanh vẫn đỏ lòng... 9-93 WILD ORCHID So pretty she has a wild orchid’s fragrance And is weeping now in the embrace of a passing lover Twenty-four, but with much experience Weather beaten, she‘s an unsteady rover Don’t ask her why she’s in such a state She lost her Paradise at the age of eighteen A father withering in a prisoner’s fate An a mother dying from sufferance so keen Together with her younger brothers and sisters Starving with no savings nor help any more She must sell her body to others Taking the fateful doom of a whore! Though standing her dirty self in privacy She ‘s hasn’t her hands in sheds of blood Like those evil doers dishonest and greedy As to squeeze orphans forgotten by God Is that taxi-girl a very shame Who earns living, searches luck by her hue Not like those” Qui Phi” in royal harem Power and prebends greedy, having no rue?! She does make love without loving Just to pay for some debts of a previous existence Her body seems to be in dirt paddling But like a lotus flower, she keeps her fragrance .. PHƯỢNG NỞ, CÒN ĐÂY KẺ ĐÓN ĐƯA Kỷ niệm trường Minh Tâm, Hải Phòng Ngày ấy, ta thường đến đón em vào giờ tan lớp học -hàng đêm... Em ra -lặng lẽ, không cười nói buồn ngó hoa xoan rụng trước thềm... Ép chặt bên tim -bông phượng đỏ như từng ôm ấp bóng hình ai ! Ta theo -em bước -không thèm ngó như lạ -không quen kẻ lạc loài... Ta nói -em nghe -chẳng trả lời từ ngày gần gũi đến xa xôi... Em về Ải Bắc, ta đồng ruộng vang bước thiên thu, bóng một người... Hà Nội, hôm nay, trở lại nhà nửa phần thế kỷ đã trôi qua... nửa vòng trái đất đi tìm lại bóng áo xanh... lòa mộng bướm hoa... Đây, mái trường xưa, lớp học xưa Hải Phòng đổi chủ... đến bao giờ ? Thái ơi, Cô vắng, Thầy đâu nhỉ Phượng nở, còn đây kẻ đón đưa... Hải Phòng 1991 Ô FLAMBOYANT HERE‘ S AGAIN THE ONE WHO CAME ALONG Those days, I used to come to see You back from classes in evening Almost speechless, you got out, sad and quietly You looked at flamboyant blooms tumbling Against your heart, red flowers were pressed Just as if you held someone ‘s picture I followed you-Pacing, yet absent-minded You never glanced at me as a stranger I uttered some words-without any answering! Until the time when the two of us parted You went to Ai Bắc,(1) while through the country-side I was going You paces keep echoing, never to quit … I ‘m now back to Hanoi, my home town After half a century of absence Going mid-circle of the Earth as to find out That blue “ao dai”* in a dreamy remembrance These ancient school and classrooms are still here But Haiphong has changed her owner, -for how long? ! Dear Thai, where are they now our teachers? Ơ flamboyant, here the one‘s who came along .. -(1)-North Frontier pass (Vietnam) * Vietnamese dress (tunic) TRONG TRẮNG CÒN ĐÂU TUỔI HỌC TRÒ Cảm hứng từ một bài của HgDThảo, Sàigòn Nhỏ. Ngày ấy, hồn nhiên, tuổi học trò tóc thề buông thả, mắt nai tơ... không hương phấn ủ -Bờ son nhạt thơm tự nhiên mùi hoa Tử tô Thuở ấy. Ngày hai buổi đến trường trắng trong, chưa mấy bụi sầu vương... Sớm chiều, dù sánh vai, chung bước cũng chỉ nhìn... khi rẽ ngả đường... chưa dám cầm tay. Chưa biết hôn thoáng buồn. Khi nắng nhạt chiều đơn... đêm nằm... mơ nụ hoa hàm tiếu bóng dáng Liêu Trai đẹp... cỏ mòn Chưa nghĩ chuyện ân ái nhiệt cuồng Hôm nay, Sex dậy ở trường luôn Núi đồi, suối cỏ. Nhìn trơ trẽn Phóng dục, ngừa thai... chuyện thật buồn... Xứ sở văn minh nhiều tội ác Phá thai, kỳ thị, gạt lừa nhau ! Làm giàu, yêu vội, mòn thân xác Hàng tháng lo bill đủ bạc đầu... Trong trắng, còn đâu tuổi học trò ngọc ngà -mười bốn đã bùn nhơ... Đi hoang, bỏ học, mong tìm sex Bạch phiến, sì ke... sống vật vờ... Ta xót, ta thương lũ trẻ hoang Chúa ơi, dẫn chúng đến Thiên Đàng Giã từ Xã hội này đâu khác muông thú, con người thuở hỗn mang! 7/93 NO MORE CANDID SCHOOL AGE (Inspired by HgD Thao -Little SaigonMagazine) Our school age was muchly candid With nice looking eyes and their hair-stream on shoulders But with no make-up on natural lips Perfumed as herbs’ flowers Those days we went twice to class Pure souls and hearts having no sadness sway And twice together we paced, at last Glancing at each other we went each way Never hand in hand, knowing not how to kiss But we both felt sorrow in pale twilight I bed a dream of open bloom was a bliss Just as if it were on the path of Lieu Trai .. Those days we didn’t mind sexuality But nowadays it’s a common place game Over hills, by brooks schooling–aged youth loves freely And take pills against pregnancy! What a shame! In developped countries there‘s plenty of crime: Abortion, discrimination, and deceivers, Money greed, speedy love to save time, Monthly bills, and white hair on debts bearers No more candid schooling days Fourteen! In lust are young bodies They fly off classes for sex in early age, For stimulus, and a life most unsteady! I care and deplore young wanderers And pray God to show them to Paradise To help them live in this society of evil doers Of actual humans beasts so full of vice . YÊN HOA, YÊN HÀ Năm xưa có kẻ yêu hoa Cành đào gẫy, đổi y sa cứu nàng Dù sau duyên rẽ đôi đàng Bỏ Tiên Về tục bàng hoàng giấc mơ ... Xa xôi, Bản Cốc (1) bây giờ bao du khách ghé bến chờ tìm hoa Đường mờ khói bụi phôi pha Lầu son.. chôn cánh Phi Nga lạc loài Đọa thân, một kiếp dạc dài Phấn hoa khói thuốc miệt mài tỉnh say ! Bao nhiêu vóc ngọc hao gầy Bao nhiêu lệ đá dạn dầy môi khô Bao nhiêu khóe hạnh dăn mờ lỏng xơ thân xác nhớp nhơ chiếu giường ! Biết đâu Địa Ngục, Thiên Đường? Thương hoa, ai phải đoạn trường vì hoa! ... Áo này, em mặc vì ta Đàn này, để nhịp khúc ca Thanh Bình! Cho em, trọn tấm chân tình Ngục tù em chọn, tội hình em mang! ...Đôi bờ một giải Trường Giang Yên hoa dời bến, thênh thang ..yên hà ... Ghilạimộttruyệntìnhthờiđại,tươngtựtruyệnTừThứclấytiên,nhưngkếtcụcbithảmhơn.(1)-Bangkok,Thailand PLEASURE AND RETIREMENT In ancient time, a gent lost in fairyland For a broken branch of peach-tree gave his gown To save a beauty-But later on the young man Left his dream in sorrow and back to earth was down. Nowday‘s, Bangkok a lust capital in Far East Is welcoming customers from around the world They come there for dusty and smoky feast In “Green houses” with those”Phi Nga” unfortunate girls Day after day lost in face-cream and cigarettes Drunken or sober, pityful are those female creatures! Lots of ivory-like bodies turn emaciated in tears That dry on lips and tiring bodies Pretty and appealing eyes, wrinkles now bears On those weakened girls in couches that filthy Is there Hell or Paradise ?-God only knows! But for a bloom I ‘ve been through difficulties -My dear one, to please me, do wear this gown And do play on this guitar some peaceful pieces! I ‘m giving my heart muchly true Your own jail once chosen, you’ve got your ill fate From this side of Trường Giang* river, I ‘ll quit you For a shore of retirement in restful state .- * Yellow River (China) About a contemporary love story like Tu Thuc’s with fairies,which however ended more dramatically . BKK 6/90 MÙA XUÂN... NHỚ HOA ĐÀO Thương gửi Nam Hải Tây Thi, Hải Phòng 43. Ngày xưa, ta cũng như Thôi Hộ cô độc. Nào ai có hiểu mình ! mỗi độ Xuân sang nhìn pháo đỏ Trải đầy nhà phố, khói u linh... Ta không thích pháo. Nổ đinh tai, nhức óc. Nàng Thơ... muốn chạy dài... Ta chỉ yêu đào, muôn cánh đỏ nhởn nhơ trước gió, của nhà ai... có lần, ta tránh nắng đầu Xuân ghé mắt, nhìn hoa... nở... tuyệt trần... dưới nắng Xuân... hồng đôi má đỏ hoa đào cũng thẹn với giai nhân... lần sau, trở lại, buổi tàn Xuân cửa đóng, then cài, mất dấu chân phóng bút, mấy vần thơ “Kiến xứ” theo người xưa gợi ý băng nhân Tây Thi Nam Hải, mỹ nhân ơi ! trở lại vườn xưa vắng bóng người... Vô Kỵ? người theo hầu Giáo Chủ ? hay còn lưu lạc bốn phương trời ?! Thế rồi... từ đó, mỗi Xuân sang chốn cũ về... mong gặp lại Nàng chỉ thấy hoa đào tươi máu đỏ ta buồn, ta nhớ... hận mang mang... Xuân này, đất khách chẳng về thăm chốn cũ. Như ai, muốn khóc thầm Quê Mẹ, hoa đào phai máu đỏ Có buồn không? nhớ bóng chinh nhân?... 11-02 THINKING ABOUT PEACH FLOWERS IN SPRING Like poet Thôi Hộ* in past days Always misunderstood, I was so lonely Red firecrackers looked at in spring rays Where however so sad in the air smoky I frankly don’t like those noisy firecrackers Which make me crazy while my Muses take flight I only love those rosy peach flowers Waving in the breeze at some porch sight Once to avoid the early spring sun I stopped somewhere to contemplate a lady Young person smiling in spring light, so radiant That beautiful peach-bloom could be less rosy Another time, I was back there in late spring To see nobody save a well-looked door I then wrote a few rimes “I‘m here” telling -As a go-between- for the one I looked for- Ô Tây Thi, the pretty person in Nam Hai south-sea Back to the ancient garden, I don’t meet you ! Are you attending your Spiritual Chief like that Vô Ky, Or some skylines are you lost through? Since then every time the spring comes I was back to that place to spy her But only blood-red peach bloom were to welcome My heart muchly sorrowful forever… This spring, from abroad I don’t be again To that old place, so I ‘d weep within Peach bloom aren’t red any more in my Land O flowers, do you miss me, a rover now unseen ? * Famous Chinese poet CHIA NGỌT SẺ BÙI Tặng nội nhân. Không yêu -từ thuở ban đầu Lấy nhau cùng sẻ chia nhau ngọt bùi Bao mùa Xuân nở mai rồi Tản cư, nắng Hạ rã rời thịt da Thu đất khách tủi lòng ta Gió mưa Đông lạnh Hoàng Hoa vơi đầy Không quen, rượu uống càng say xót xa tình bạn, đắng cay kiếp người Bao nhiêu mộng ngọc tan rồi có ai thương với ? bạn đời, cũng không ! Đường đời, dù bước song song hai tâm hồn vẫn đôi dòng ngược xuôi Ngọn nguồn, nhờ Phật, hiểu rồi Không buồn -, đi hết cuộc đời tạm dung. 1993 SHARING EVERYTHING To my wife At first we didn’t love each other But everything was to be shared later Lots of springs have seen apricot-blooms Evacuated in summer suns we had so bad a doom! Autumn then came to meet us in strange lands Badly beaten by winter storms and rains Hardly getting used to wine I ‘m drunken As if sorry for friendship and the fate of men All golden dreams have come to naught There‘s none, even my wife, to deplore my lot Though we ‘re taking our way in common Our souls and hearts aren’t in the same direction Thanks to Buddha I‘ll keep going ahead As to breath my last, never to be sad THIỀN Từ nghe hai tiếng Thiền tông ta băn khoăn chữ Sắc Không diệu kỳ. Thiền? - Chan? Zen? nghĩa là chi Thiền na, thiền định... tăng ni có cầu? Lại còn công án, thoại đầu Biệt truyền, trực chỉ... nghe rầu quá đi Rối tung. Nghĩa có khác gì ? đi vào Tĩnh lự, trở về Chân Tâm Vô cầu. Tâm Phật chẳng nhầm Thấy Tâm. Gặp Phật. tiền thân hết ngờ. Feb-15-93 ZEN From the time when I heard of Zen I‘ve been anxious about” To be or not to be” Thien - Chan -Zen? What is this then? And recollection, and contemplation, what do religious pray ? Or else task planning, verbal exchange Special communion, direct demonstration Everything is to me a so sad challenge Pell-mell with no distinct signification ! Ah! For calmness be back to one‘s faithful heart We need to pray, since the master’s heart’s true To meet Buddha, one‘s must see one‘s own part No more doubt one‘s previous life‘s then through .. HIỂU PHẬT RỒI THƯƠNG Kỷ niệm thăm chùa Giác Minh ngày mồng Một đầu năm. Xanh, đỏ, vàng, đen... loạn gió màu Chùa đây! -Phật tử phải tìm đâu ! Cờ năm sắc, phất phơ trong gió Hương khói trầm bay... nhẹ nỗi sầu... Phật ở đâu -rồi, Phật ở đây Quan Âm ngàn mắt với ngàn tay... hai bên, này Mạn thù Sư lỵ và Phổ Hiền- sư, tượng khói lay... Phật tổ ngồi kia, nghĩ ngợi gì đại hùng, đại lực, đại từ bi... khai đường, dẫn lối bày con dại thoát khổ, Chân Tâm chỉ lối về... Phật vẫn an nhiên với tháng ngày vô biên, Pháp lực ngửa bàn tay... Không như Chúa chuộc dùm nhân loại bao nỗi oan khiên, tội lỗi đầy. Niệm Phật, không dưng bỗng hiểu là bao nhiêu thiện, ác ở lòng ta... con đường giải thoát? -Trừ ba nghiệp khởi diệt niềm đau cửa Ái hà... Hiểu Phật... rồi thương các chúng sinh đi chùa lễ Phật, đọc cầu kinh... Trông chờ Thần Thánh ban ân huệ bao kẻ xin Xâm, tự hại mình... Jan.23, 1993 LOVE DOES COME FROM UNDERSTANDING BUDDHA In the confuse dwind there’s all: blue,red, yellow and black The pagoda’s here - Nowhere we‘ve to go At ease floats every five-color flag The smoke of santal wood does vanish sorrow But where‘s Buddha ?- Right there Is Quan m with eyes and hands by a thousand Besides her, there‘re the status in good pair To Man Thu Su Li and Pho Hien by the smoke shaken What’s the Buddha’s feelings high above The Mighty, Powerful and Generous Master? To humanhood Buddha has the right way to show Back to its true heart, for happiness to recover Against time Buddha stays still Hands open to spray out religious might Not like The Christ who pays for the evil Of humankind badly standing its plight As you pray Buddha, you‘ll understand That every evil or good comes from our own self The way to emancipation ?-The three karmas‘ end Which destroys all sufferances by itself The love for mortals does come from comprehension Of Buddha’s leading lines- as to recite heartfully Prayers in the pagoda, not to seek benediction From any saints, genies, so wrongly After worshipping at Giac Minh Pagoda- Jan. 1993 CHUYẾN XE VÀO ĐẠO Kn ngày đi xe chung đến viếng thi sĩ Phương Hồ Một chuyến xe đông -đủ chín người -Thảnh thơi, chỉ bẩy chỗ ngồi thôi- Vòng đường 88 lên miền Bắc tiễn một người đi... vĩnh biệt đời... Ngồi dưới sàn xe, một tiểu ni cong lưng, cúi mặt, dựa thành xe... Cà sa, tựa gối -tay che nắng Bồ Tát, lâm râm khấn nguyện về... Bồ Tát xông pha giữa bụi trần phăng phăng, xe lái -vững tay chân nụ cười hàm tiếu -môi vừa nở niềm oán ân như tắt lụi dần... Em dựa vào ta, muốn ngủ yên -đường còn xa lắm, quá truân chuyên- không còn e ngại -tình sôi động có phải là đây ý vị Thiền?! Ta vẫn nghe mùi... hoa dạ hương thơm thanh thoát... tóc nhẹ mây vương... Đi vào Đời, bỗng như tìm thấy bóng Đạo huyền vi lóe quảng trường... April 15,1993 A RIDE INTO TAO (On the occasion of poet Phuong Ho ‘s funeral) The car was crowded, not roomy enough Nine passengers for seven seats only Freeway 88th winded, heading North A deceased friend, off for us to see Seated right on the floor a Buddhist nun Bent down her face against the car side Sheltering herself in toga from the sun That Bodhisattwa kept praying on the long ride A young religious thrown in the mundane ring Steady in soft smile in the car running fast She seemed to help people by half smiling: Down died gratitude and resentment at last She leanst against me, may be for some sleep Since the trip was still long and so hard Such a bodily contact, off she didn’t keep Was that Zen I haven’t felt so far? In my hair was melted some flower scent So lightly making me soar in clouds faraway Though going into this bad earthly mint I however realized Tao has lighted my way April 15,1993 BÀN TAY Ngày nào ấy rất xưa xa Động Hoa Đào bóng Tiên sa Bàn tay em đẹp ngọc ngà cũng thua Đời này mấy kẻ làm Vua có thành, ấp, bạc vàng... mua nụ cười của ai ? Đẹp nhất là Người! ấp ôm giây phút muôn đời khó quên Bỗng...rồi thế cuộc đảo điên Hai mươi năm... gặp lại... duyên đã tàn Hằn sâu, dấu vết thời gian trên tư dung ấy, trên bàn tay kia Héo khô, đen đúa, chai lì da ngà, thân ngọc... còn gì... để mơ Bàn tay đẹp ấy- bây giờ chuyên cần lao động- hững hờ gió mây Mồ hôi, đổi bát cơm đầy hoa thơm, cỏ mướt bàn tay vợ hiền Ôi, bàn tay quá diệu huyền Đạo trong sự sống tìm Thiền đâu xa! April 28, 1993 THE HANDS Long, long ago, from the Peach Grotto Perhaps punished for faults to go Down came a beautiful fairy Whose hands would be in ivory Nowadays every king on earth Well-walled up, wealthy living in mirth Earnestly wishes to buy a smile From a lovable and pretty juvenile As to embrace her for a moment To never forget such a merriment All of a sudden After two decades of events Again I‘ve met her: Nothing left to a flower! On that poor person Was the impact of every season Two hands labor-hardened with collosity Sweating up on that shape once in ivory Those hands’re for a bowl of rice gotten Winds and clouds, all is forgotten The hands now are blooms and grass perfuming This housewife in hardship toiling Oh! In those marvellous hands Zen does stay In the real life, not faraway! ĐẠO Ở ĐÂU ? Ta chán đời... từ thuở ấu thơ mong đi tìm Đạo... ở phương mô? Trên trời, dưới biển... Nam rồi Bắc Cực Lạc, Thiên Đường, chuyện tỉnh mơ... Chúa bảo: tin đi, Ta sẽ dẫn về nơi Hằng Cửu... sáng muôn đời... Allah ơi, có khi lầm lẫn nói “chỉ Ta là Thượng Đế thôi!” Đạo ở đâu? Ừ, Đạo ở đâu? đời vui một, khổ mấy rồi đau... đường nào giải thoát, Ơi, Bồ Tát ba bốn ngàn năm..vẫn nặng sầu!... Ngày ấy, Nam Tuyền chỉ Triệu Châu “Thế nào là Đạo, Đạo tìm đâu...” Bình thường Tâm: Đạo, Tâm là Đạo Chân lý không ngoài cuộc bể dâu!! * *Lý Tường hỏi đạo ngài Dược Sơn Duy Nghiễm, được trả lời:“Vân tại thanh thiên, thủy tại bình”-1993 WHERE‘ S TAO? So sick of life right in early youth I was in search of Tao, but where to go? Up the sky, down the sea, North and South I found Paradise in just a dreamy show.. Jesus told me,” Do believe and seek, I ‘ll guide you to the very Durable Realm .” Allah himself might be faultily meek Saying, “ I’m the only Very God of all !” But where can I find you, oh, Right Way?! Life‘s Enjoyment for one part, but ten are sufferance Oh, Bodhisalta, how to rid of dismay Three to four thousand years of sadness in sequence When I asked monks for Tao (1) They said,” The water is in the vase, clouds on the skyline” Tao is in Life, in the trip of bonze Tam Tạng On his way to Tây Trúc for sutras to find Nam Tuyên once asked Triệu Châu that day “ What’s Religion? How to find it?- A challenge!” But our heart’s normally in the “Right Way” Itself, since the Truth is in each mundane change! !” (1)-Venerable Dược Sơn Duy Nghiễm answers to Lý Tường: about Tao:” Clouds are in blue sky, water are inside a vase” THƠ GỬI THEO MÂY Lạ quá, ta từ thuở ấu thơ hồn thường trở lại cõi hoang sơ... gặp con người, sống đời nguyên thủy mảnh áo da che vẻ dại khờ... Lại thấy hồn bay đỉnh núi cao cờ tiên xem đấu, bước tiêu dao... chim kêu, vượn hót, cây hòa điệu suối lặng lồng mây, nhớ động Đào... thấy bao hình ảnh lạ lùng... xa Bồ Tát Quan Âm -ánh sáng lòa cười -nhúng cành dương bình tịnh thủy thu hồi ác quỷ, phục thiên ma... Có lần Tiên Tổ đến bên ta trong giấc mơ... nhìn vẻ xót xa Tận thế... còn lâu -đời khổ lụy không thày tu, cũng mặc cà sa... Lạ quá, từ ngày theo hiểu Phật muộn phiền, nghe đã nhẹ tâm tư... Không buồn nuối tiếc Xuân còn, mất thơ gửi theo mây nước diệu từ... 1993 POETRY SENT TO CLOUDS Strangely enough, in my early age My soul are off back to the night of time To meet man in wild nature, still savage Wearing naught but leather covering his prime .. I also saw my soul up to a mount-crest To watch fairy’s checks games in their full leisure In the singing trees, birds and monkeys were in feast Brooks and clouds: a very peach-grotto to feature I even witnessed marvellous scenes faraway Of Quan Âm, the Godness of Mercy, fully enlightened Having her vase and willow twig to spray Calming water over devils and monsters all convinced Our ancestors would once come beside me In my dream in a suffering mood No ending up, painful life‘s still lenghty Togas’re on people preaching in religious falsehood .. Miraculously, since I was through Buddha ‘s words I‘ve a light heart and no sadness any more About the spring that is or not, no more thoughts And I to stream and clouds I ‘m sending my poetry off-shore .. VÔ NGHĨA CUỘC ĐỜI Trời Đất sinh ra …vốn trụi trần Anh hùng, nào có khác giai nhân ? Từng bày- chung sống- con theo Mẹ Trai gái yêu nhau ..chửa ngại ngần! Ý thức riêng tư chớm nở Rồi .. tranh giành, chiếm đoạt.. máu xương phơi bao nhiêu tội ác, bao lầm lỗi, Tham ái, người mê lú lẫn.. Đời Tạm bợ, như hoa rã sớm chiều Sắc hương, Muôn thủa chuyện Tình Yêu Mùa Xuân, em đẹp như mây sớm, Lửa Hạ tàn hung ..rũ héo Kiều!.. Hơi thở em thơm vườn Thượng Uyển Hôm nay, bệnh nhuốm.. Nặng mùi hương San hô, môi có từng dâng hiến? Thất vọng vì ai, Vẻ chán chường?! Thôi hãy quên đi, những hận lòng Mất còn, xá kể chuyện hưng vong.. Sinh ra trần trụi, hơn cây cỏ ? Thế cuộc như mây nổi giữa dòng.. Vô nghĩa, em ơi ! Cả cuộc đời Cả tình em nữa, cả hồn tôi! Xác thân này sẽ trở về tro bụi, Ngửa mặt nhìn trăng, Tủi kiếp người ..! April 93 LIFE‘S A NONSENSE ! All born in Nature, primary nude Were heroes and beauties as well Off-springs flocking in every mother’s brood Males and females in their free love spell.. But the sense of privacy did appear: Strife for domonation, and shed of blood Faults over faults and criminal fear Ambition makes people forget the sense of good Life‘s then as temporary as a bloom With passing hue and scent from morn to night And as a love story: in spring you boom Like an early cloud, in summer you wither as a beauty’s plight Your breath was as perfumed as an imperial garden But isn’t any more, since you’re ill Red coral-colored, your lips once offered open In desperation now about anyone do you feel? All your heart hatred should be forgotten Gain or loss are naught like up and downs We were born nude, more than any vegetation Life‘s bearing the fate of floating clouds My dear one, you know how hollow life is Just like your own love and my proper soul To ashes will be back our bodies I‘m looking up the moon, my being much sorreful! AI NGƯỜI HIỂU TA ? Người ta bảo: “Cái tôi là đáng ghét!” nói về mình, có dị, đáng cười không?! Không nói ra, Ừ, sao đời hiểu hết tâm sự mình ? sâu kín, quá mênh mông khác gì đâu, những dòng sông bao nhiêu khúc rẽ sâu, nông chỗ nào ? từng giây phút... ý dâng trào ngựa đua, vượn nhẩy len vào hồn tôi Ở với nhau, suốt cả đời Vợ con không hiểu ai người hiểu ta ?! Hai thân, một bóng -vẫn còn xa đôi mắt em vui -bỗng lệ nhòa Ta khóc. Em cười. Đâu có lạ? Hiểu ta ? họa có một mình ta... Cảm hứng từ thư của Luật sư Phạm Nam Sách. 7/1993 MISUNDERSTOOD People say, “Every self’s hateful” Since showing up oneself’s truly laughable If not, however, our sound heart and soul By the outside world wouldn’t be understandable I ‘m not different from those water currents With their tributaries off variously fathomless Now and then taken in highten inspiration I ‘d have kind of races and dances in the chest All life long living in the same roof My relative is far from understanding me How to wish anyone else giving proof That they may understand my own key ? Mixing our shadows we still stay apart Since from joy you do turn to weeping When I shed tears you just laugh from your heart So, in my own self I ‘ll seek understanding (Inspired by Pham Nam Sach’ s letter, 7/93) THÙ HẬN HAY KHÔNG Ghi tặng một số bạn tù cải tạo Thù hận hay không... nhớ hận thù thù nào dài dặc đến ngàn thu ? hận nào sâu vạn trùng dương thẳm Mười sáu năm rên xiết... ngục tù Đầy đọa đời lây lất xó rừng núi cao, vực thẳm... mấy lao lung... làm nhà, tre gỗ mòn tay chặt nuôi lợn, trồng rau... cảnh khốn cùng... đói rét triền miên, bệnh hiểm nghèo thèm từ thịt rết đến da cheo... nằm nghe tiếng dế, giun rền rĩ thích trái dừa... cao, chẳng dám trèo Tẩy não bao phen -hết tự hào thân tàn lê lết -nhục làm sao ! biệt giam, đào thoát -phơi hình xác bỏ mặc -ruồi bâu, kiến đậu vào... Bồ Tát -cầu xin, Ngài chẳng cứu Chúa Trời nguyện mãi -thấy Người đâu! Thầy tu ăn mặn, thôi đành chịu bụng đói, vương tôn cũng cúi đầu... Ôi, giữa hư danh và Sự Sống biết đường nào phải, lối nào hơn ? Trăm năm, một thoáng Hoàng Lương mộng lưu luyến gì? thêm nặng tủi hờn ! Thôi, cũng sân si -khổ kiếp người lỗi lầm, mình nặng khác chi ai ! Oan cừu, nên buộc hay nên cởi cũng ở mình... thôi, khóc với cười... July, 1993 WITH OR WITH NO HATRED Is there hatred or no? Let’s remember That no hateful feelings could last forever Even after sixteen years of trying custody Such spiteful state is fathomless in infinity Prisoners’ life is set in backwoods corners Lofty mounts, profound abysses, Oh! hard labor for good. Dwellings by bamboo and lumbers, they become forced builders Raise and plant their own’s vegetable for food. Starving and freezing continuosly serious maladies They even wanted reptile meat and squirrel skin By night they listened to cricket and insect-cries And glanced at high coconuts- Taking them?- By no means: They lose pride after many a brainwashing time What a shame, those crawling beast-like bodies! Those separeted cells, escaped bodies show in sunshine Abandonned overthere like bait to the insect’s mercy. Asked for help from Bodhisalta but in vain They prayed Jesus who never is around Vegetarian religious-man has to take meat in great pain To stay the stomach, even nobles must bend down Oh! Between life and faulse pride Which one is better to make a choice? A century’s is just a dream of Yellow Millet kind More hatred’s be in your regret’s voice Wrangling’d be harmful to existence Everyone in life is sinful less or more To keep or leave rancor is a problem of sense Either laughing or weeping, your heart ‘ll pay your score THƯƠNG CHÚA Ta chẳng phải con dân của Chúa Ta không là tín hữu Ki Tô buồn, vui, cuộc sống từ muôn thuở không nặng niềm tin của giáo đồ... Ta chỉ thương Người. Ta vẫn thương Người yêu nhân loại. Hứa Thiên Đường cho ai vâng phục, tin lời Chúa đem Phúc âm truyền giảng bốn phương... Chúa cho sự sống, cho Đời sống nhưng bắt con người chịu khổ đau? bởi tội tổ tông... xưa lỡ mộng lầm nghe quỷ dữ thuở ban đầu Có phải yêu... là tội lỗi không? Địa đàng, nguyên thủy... một A Dong gặp E Và... đã cùng giao... cảm chuyện gió trăng là tội tổ tông? Sáng tạo muôn loài, Chúa bỏ quên? chúng đau, chúng khổ, chúng lo phiền... bao người đói lạnh, nào ai giúp? bệnh nạn, Sa Tăng đứng ở bên Đóng mở, hai đầu, cực tử sinh cõi phiền chật cứng, nhục thân hình... Thiên tai, địa chấn vừa qua khỏi bão nước, sóng thần...đến.. hoảng kinh... Chỉ thấy đời đau với khổ thôi Phi Châu đói khát... lệ cầm hơi Thảm thay, người đẹp “tang thương” quá hóp má, khô môi, héo nụ cười... Chúa ở đâu mà không đến cứu bày con “khốn khổ” Chúa yêu thương xem chừng hình phạt Người chưa đủ thức tỉnh con hư nẻo chiến trường Chỉ một lần thôi chỉ một lần A men xin mở rộng lòng nhân cứu đời, như đã từng rao giảng, Lạy Chúa, xin Cha, các Thánh Thần... I DO LOVE CHRIST I ‘m not an infant of Christ And not a Christian believer Enjoyment and sadness both find me amidst With no faithfulness as a follower I only love you, O Jesus! You the lover of humankind To every good believer you promise The Paradise by over spread gospels most kind You give life and the way of living But compel Man into sufferance Owing to our sinful ancestors, listening To harmful devils in advance Is that love a heavy sin In the originating Heaven, an Adam Met with an Eva as to have been In love- were they to damn? You creates human beings, and careless, You‘re living them in harm, sufferance and anxiety Many are ill, starving in the cold, helpless But Satan’s near, and everyone avoids duty Life and Death, those two ends opened and closed Are making this world of dismay so crowded Following inclemencies, earthquakes, those Storms and sunami make people afraid Life‘s made but of Sufferings Africa starving and thirsty, as to weep Pitiful are those pretty human beings With hollow cheeks, dry lips, and no smiling Where are you O Christ? Do come to help Your poor infants you truly love Is such a penalty of yours not enough To awaken and warm them in their fighting rows Amen! I pray you once and for all To open your heart to charity For salvation of the world as you’ve told I asked Jesus and The Father and all divinities…. ĐỜI CÓ THẬT KHÔNG Đời có không? đời có thật không? bao nhiêu tinh thể nhốt trong lòng Không gian thăm thẳm, đâu bờ bến? bay mãi, bao giờ hết Biển Đông ? Ta phải là ta? có thật không? xác thân tứ đại, xót xa lòng... từng giây phút chuyển vần sinh tử, Cõi tạm, nào đâu dấu khủng long ? Em phải là em? có thật không ? tàn phai mưa nắng, tuổi xuân hồng... Bạc đầu, Ngũ Tử... đêm biên giới, bán nước, thù riêng trả có xong? Vua phải là vua? có thật không? ba đêm chinh chiến, loạn A Phòng... cung nhân trốn chạy, quân tan ngũ, Đế Hậu, vùi chôn, uổng kiếm cung Đời có không? đời có thật không? bao nhiêu ảo ảnh, huyễn mê lòng... Xuân nào vĩnh cửu mà lưu luyến? Suối đá, trăng rừng, cũng cảm thông. IS THERE A REAL LIFE? Is there very life ? Substantially very life ? Lots of elite elemens are walled up in the heart The Universe ‘s bordeless against such lenghty flight Of Man through the East Sea from his start ! I ‘m myself, aren’t I? My four-fold Suffering body make my heart so sore Life and Death in moments are reciprocal to roll On this temporary area with no traces of dinosaures You ‘re yourself, aren’t you ? Your rosy line Is weather-beaten which change your hair nuance Silver like as Ngũ Tử Tư *from that border night Did he may perform his patriotic revenge? Is that king a very one ? Three nights of war Made a muddle inside his own palace His harem has stolen, his army shattered afar King and queen all buried, swords and bows useless.. Is there Life ? Substantially very Life ? Our heart’s taken in so many a mirage! Why regret a temporary Spring in its flight? Let seek communion in the nice forest entourage * A famous Chinese general in War-states time CHUỖI HẠT MƯA Cầm hứng từ Kinh Kim Cang Ngày nào Em đến thăm tôi Đứng nhìn từng hạt mưa rơi, Sáng Hè Long lanh, Nắng đẹp trời quê Ước mơ chuỗi hạt Bồ đề - bóng mưa! Luôn tay, từ sớm đến trưa, Bắt từng giọt nước .. Nhưng chưa bao giờ .. Nắm trong tay được Có khờ ? Cõi này hạnh phúc vật vờ ..khác chi Hạt mưa rơi Đẹp thanh kỳ Hứng trong tay ..vỡ Còn gì sắc hương ? Ôm nhau Chợt hiểu Vô Thường Mê tuồng ầo ảnh Lạc đường Chân Như …41693 CHAPLET OF RAINDROPS Inspired from KimCang Sutras One day when you came to see me You looked at every raindrop in summer morning In the sunrays kindly twinkling You just dreamt of dry grains of bodhi And your hands tried to catch them till midday Vainly since every drop was to escape How stupid you were! Rain drops ’re the very shape Of happiness in life, so unstable away .. A drop of rains is so beautiful But once in your hand must be broken We embraced each other, suddently our eyes open Showed a deceiving sight, not something truthful .- NGÀN CÂU CHƯA NÓI MỘT LỜI Thương Đời . Từ thủa ấu thơ Trèo lên đỉnh núi .. Ta mơ thiền hành Thoại đầu, Nung nấu một mình Đời đau, đời khổ, Hay tình khổ đau ? Từ ngàn xưa đến ngàn sau Lối nào giải thoát Chậm, mau mấy đường? Phật ở đâu ? ở mười phương? ở trong Tâm chứa diệu thường Càn Khôn! Chỉ đường, vạn kiếp - Thế Tôn Vụng tu - nghiệp ác- Ta còn khổ đau ! .. ..Thơ làm, dù vạn ngàn câu Cũng như chưa nói,-trước sau- một lời! 21893 THOUSANDS OF SPEECHLESS VERSES I love life, so when a teenager I once climbed on top of the mounts To dream of Zen- Lonely I wandered whether Life or Love‘s a sufferance amount From the very last till coming millenniums Is there any short way to end up suffering? Where‘re Buddha ?-Sky and Earth’re His kingdom On ten cardinal points, say, in the Heart of the being Buddha shows the way to thousands of existences What a prodigy inside the Heart, on Earth, in Skies Due to one‘s bad behavior one stands sufferances Naught in told, even in thousands of riming lines … EM TÔI Tặng hiền nội Biết nhau, mười sáu, trăng tròn lấy nhau, ngày ấy ta còn... yêu thơ em tôi, có lẽ không ngờ lấy chồng hàn sĩ hay mơ hoa đào Vu quy, rượu lễ ngọt ngào lần đầu... bỡ ngỡ... đi vào... thương yêu đêm đông, lạnh ngắt phòng tiêu nệm rơm, chăn cỏ, lửa thiêu tình nồng Rạng ngày, bẽn lẽn theo chồng về nhà nhị hỉ- qua đồng lúa xanh làng xa... khói lửa chiến tranh bờ cao, trúc biếc chim cành líu lo Đường đi, ngõ rẽ quanh co nhà em, vườn tím giàn nho chín hồng... Gặp người cùng xóm, bên đồng chúc cô dâu mới “cháu bồng năm sau” thẹn thùng, em nhẹ lắc đầu nhìn ta, không nói, miệng cầu :“Quan Âm” Mười năm..., ba, bốn mươi năm bướm bay trăm ngả, vườn Xuân... nhớ về... MY “LITTLE SISTER” To my wife I knew her when she was sixteen And married her in poetry’s inspiration Oh, my little wife, unware she has been Of me a poor scholar in dream of ..cherry blossoms In the wedding we two drank sweet wine And still bewildered we went into love In a winter night warm drapes were so fine As a fireplace for us, a pair of doves .. At peep of day she shyly followed me Through green rice-fields to her home village In remote countryside, faraway of hostilities Yet, birds sang well in the bamboo foliage The path was winding just like a crawling snake Led to her home‘s grapes arbor wipe and rosy Fellow villagers were on hand to make Wishes to the bride for an early child to see But my little wife shyly shook her head And glanced at me, mumbling prayers Later on, for decades we‘ve scarcely led Our paces back to the spring garden, being flying rovers NGỦ MƠ Đang ngủ mơ bỗng thấy mùi hương thoang thoảng... ướt đôi môi... khô cằn mở mắt ra định cằn nhằn miệng ai chụp kín tê dần tâm tư rồi...không nhớ thực hay hư sóng lòng nổi dậy ngất ngư với tình nghe da thịt nóng trăm nghìn độ centigrade máu hình như sôi uống từng chút nước từng hơi thở nồng nàn miệng và môi dính liền rượu không uống cũng say mềm chân tay rũ liệt vẫn thèm... môi hôn. A DREAMY SLEEP I was asleep when I felt Some light perfume on my lips most dry I was going to grumble but a smell Of mouth locked my voice as a tie ! No telling real from dream I was taken In tides of sensations of a pasmodic lover My skin I felt so hot and swollen And my blood in waves of boiling water We drunk every bit of saliva and breathe From those lips sticking tightly to mine Bodily overtired but always in that fit We kept kissing, dead drunk with no wine DÙ VÔ THƯỜNG, VẪN ĐANG TỒN TẠI Đi giữa hai dòng nước ngược xuôi Có, Không? Sinh, Diệt - Khổ và Vui Nếu không, sao vẫn còn Ta nhỉ? với những băn khoăn, những ngậm ngùi... Thân xác đau... khi bệnh, tuổi già không cơm, thiếu áo... lạnh tê da Em yêu, buồn, rụng hai màu tóc đôi mắt nhung... mờ vẻ lệ hoa hơi thở không thơm mùi dạ hương nụ cười héo hắt lạnh phong sương Nếu không? sao vẫn thèm hương sắc tiếng hát, lời ru khúc diệu thường... Nếu có? -Mai rầy sao vắng Ta? hoa kia, sẽ chẳng phải là hoa hôm nay- Núi Tản và Sông Nhị đổi chủ -Nga my lệ nhạt nhòa Vô Thủy, Vô Chung... rối ngọn nguồn thân này tứ đại, một càn khôn dẫu Vô Thường- vẫn đang tồn tại Sống thật. Vui. quên Dĩ vãng buồn... July 13,94 I‘M STILL EXISTING THOUGH IN INCONSTANCY People move between two currents opposite Are there Life and Death, Sadness and Joy ? If not, why does myself always exist For feelings of anxiety and gloom to annoy ? The body suffers when one ‘s old, in sickness With nothing to eat, to wear, in cold weather And you, darling, from your whitening hair in sadness From your eyes having no more their nice feature Our breathe‘s not scented and our smile Is dying down in weather inclemencies If not, why‘s myself fond of hue and pretty eyes? And of lullabies and charming songs for days? If I have myself, why’ll I disappear later on ? I like those flowers which won’t be blooms any more Oh, To day Tan* mount and Nhị** river had change owner, Pretty women cried for that sore. No Start nor End? What then should be? Within Earth and Sky my material mankind I‘m still existing though in very inconstancy Let’s live in joy- keep sad bygones off our mind. * Núi Tản vien ** Sông Nhị Hà TRIỆU NGƯỜI HỌA CÓ MỘT NGƯỜI Mười ngàyThơ được sáu bài Làm chi nhiều nữa,Thua người ?Có sao ! Hết mưa nắng đến trăng sao Đê mê má ép ngọt ngào môi hôn! Đêm vui Tiệc cưới Cũng buồn khi tan Hát mãi hết còn muốn nghe! Làm bao nhiêu Cũng được đi Thơ cần không? Có ích chi, cho Đời ? May ra .. mua được nụ cười Triệu người .. họa có một người .. yêu Thơ !!? 91094 SCARCELY ONE OUT OF A MILLION PEOPLE I produce six poems in ten days That’s enough! Why compete with the others? After changing weather, there come moon and milk way And those sticking lips and rubbing cheeks of lovers Wedding parties, night merriment to go away Those themes are exploited, sung in satiety You can create as many poems as you may But for a successful life is poetry necessary? At most it ‘ll get a smile for pay Since scarcely one out of a million people loves poetry TA... CHỈ YÊU TA Đã đành! Ta khổ tự nghìn xưa Năm, sáu mươi. Yêu. Vẫn chẳng chừa. Ta khổ. Vì đâu. Em có biết? Kể gì dân giả, kể gì vua?! Ta yêu?-có phải thực yêu em? hay chỉ say mê khóe mắt huyền đôi má hẹn hò-môi giục giã lửa tình nóng bỏng, gối chăn êm?? Ta yêu?-không biết có còn yêu khi nét hoa dung nhạt nắng chiều Hằn nếp nhăn mờ khô mái tóc phai màu-run rẩy bước chân xiêu..? Ta yêu?-hay sẽ chỉ còn thương bởi chút tình người-để tựa nương khi bóng đêm về bờ viễn xứ bạc đầu-hai kẻ lạnh hoa sương?? Ta yêu?-nhưng thực chỉ yêu ta theo ý riêng-nào có xót xa thương kẻ khác mình-hay trái ý Mê hoa, đâu phải chỉ vì hoa!? 19-10-94 I ONLY LOVE. ..MYSELF It‘s evident one‘s been suffering for existence For a fifty-or sixty, time loving isn’t in excess Don’t you know the reason why I‘m in sufferance Just like low people and the ones in highness Am I loving you for just your own self Or actually because of your black eyes Your en promising cheeks, your lips in urging spell And of a sweet pillow calling for desire ?! I‘m loving but I don’t know whether I will be When you turn older and lose freshness In wrinkles on your face and your white hair in ennui In every of your steps trembling with weakness Am I loving you, or only keeping affection For the one against whom I still have to lean When twilight comes on this far-off side of ocean Over our dew white temples and each one ‘s cold chin I only love myself, it’s afferent In my own way of feeling, but never I‘m to love another, so different It’s not for itself that I love a flower XA RỒI... NGÀY THÁNG TÌM THƠ Xa rồi... ngày tháng tìm Thơ khi em vào lớp những giờ em ra Bây giờ. Xứ Mỹ Người ta quần “jean”, áo chẽn thướt tha hết rồi không còn khép kín nụ cười Ôm nhau hôn giữa phố Trời Đất kêu Ở đây yêu “nói là Yêu” Thì giờ đâu đuổi theo chiều chuộng ai ? Lan đài dáng liễu vai gầy hoa đào má ửng những ngày xa xưa Em bây giờ tóc rối xù nói cười ảnh hậu lu bù lái xe Trăng với gió chẳng còn mê Ồn ào xa lộ ráng nghe sớm chiều Đèn xanh- Vàng, đỏ ngặt nghèo bóng Mini jupe hơi nhiều- Ở đây Khác xưa Đời sống đổi thay Suốt tuần lao động đôi tay không ngừng Chiến tranh Khủng bố hãi hùng thi đua Thất nghiệp lạnh lùng mưu sinh không còn mơ hết cả tình Thì mình chỉ sống cho mình có sao ? Thực tại đó hãy đi vào hôm nào mong sẽ dạt dào hồn Thơ... 25-12-94 BYGONES ARE THE DAYS WHEN I SOUGHT POETRY Bygones are the days when I sought poetry Spying you after school or in hours of entry In America nowadays people are in time Of jeans and tight shirts, with no grace of any kind There ‘s no more half a smile so fair But embracing and kissing are in open air When one loves, one says it out right away With no time of courting in a complying way You once were a nice orchid, a willow so slender With your lips as rosy as a peach-flower You ‘re now to drive cars, your hair in a mess Speaking, laughing, your spirits ceaseless No more fondling of moon and wind charm Only minding freeways with constant noisy swarm And ruling traffic-lights not to be violated Because of those youngs with mini skirts crowded Life ‘s much different: people through the week Are at trying work without a break War and terrorism are all over the sphere Struggling for work’s become coldly cheer When one doesn’t dream of any love call One must live for oneself above all Let’s realize this and with this do agree Some day we‘ll be heart and soul with poetry BÀN TAY ẤY, VẪN TẢO TẦN Tặng nội nhân và các bà vợ hiền Đôi bàn tay Đôi bàn tay ngọc ngà ta đã mê say thuở nào Bàn tay ve vuốt ngọt ngào như ta ru ngủ dạt dào hồn thơ Bàn tay dìu dặt cung tơ cho ta quên nỗi bơ vơ ngàn đời Bàn tay mềm mại nụ cười nắn xoa trị bệnh cho người mang ơn Bàn tay âu yếm ta hôn thơm mùi tục lụy băng sơn rã rời đôi tay chèo lái ngược xuôi nâng niu con đỡ mẹ nuôi thăm chồng để rồi... má nhạt phai hồng lệ khô đôi mắt ngại ngùng bước chân Tha hương còn thấy gì Xuân ? Bàn tay ấy vẫn tảo tần sớm hôm giúp chồng trả nợ áo cơm chân thành xin gửi nụ hôn tặng người... Cảm hứng từ bữa ăn trưa nhà SL 19-02-95 THOSE HANDS KEEP TOILING -To my wife & every good housewife- Oh! Those hands, those ivory-like hands I‘ve loving them since very long time They used to sweetly caress and to send Me into the poetical rythm and rime It seems to manipulate musical strings To help me forget my loneliness in life It seems to fondle me with nice smiling And cure ill people grateful to a good wife Those pain-wrought hands I used to lovingly kiss Which by their smell turn icy mounts into water And by steering a boat through that life-abyss Hold a family in need, and supply a prisoner As a result, rosy cheeks faded, tears get dry The woman walks out in public in hesitation Once abroad, her spring hue has got to fly But her hands keep toiling from morn through even Those hands help your men pay that debt of living For your own sake, may I hold them for kissing THÁNG CHÍN Tháng Chín trời đổi khác gió lạnh Đã vào Thu mây một màu xám bạc buồn... một kiếp phù du Hôm nay, đường nhộn nhịp xe xuôi ngược... ồn ào Trẻ bước nhanh đến kịp buổi tựu trường... xôn xao Cả một thời hoa nắng vụt... trở lại như nhiên trong sân trường im vắng trầm lặng giấc mơ huyền... Em về Thái Hà ấp chốn hoa lệ Thủ đô ta vùng trời mây thấp biển: nước mặn, đồng chua Từ ngày ấy xa nhau hò hẹn chẳng một câu giã từ không một tiếng nửa thế kỷ... còn đau! Hôm nay, trời trở lạnh tựu trường, buổi sớm Thu vẫn cõi lòng cô quạnh chìm nổi nét đan nhu... 1-9-95 SEPTEMBER It’s September: the weather’s changing Cold winds tell of the coming fall Silver-grey clouds are flying A wandering state as to recall Today ‘s streets are crowded Traffic hours make them turn noisy Pupils on sidewalks are hurried To school for the first entry This make me picture again Those flourishing days of yore In the silent school-yard, when We both had our dream to adore .. Then you were back to Thai Ha hamlet Enjoying brightness in your capital‘s life While to my cloudy skies I had to get The wild fertile field near the seaside Since that day, once we were parted Any-nothing we did not mutually swear Not even a good-by when we quitted And half a century of sufferance I did bear Today, while the weather turns cold Schools open in early autumn I ‘m feeling the loneliness of old With your ancient image floating at random .. VẪN NGƯỜI ĐI TRƯỚC LÀ EM Hơn bẩy giờ Sáng thứ hai Rủ nhau đi bộ Mặt trời lên cao Xóm giềng Đi vắng nơi nao ? Chim đâu lặng tiếng Cây sao im lìm ? Vẫn người đi trước Là em Vang đều tiếng gậy chống Êm dấu giày ! Tuổi hồng biền biệt Mây bay Hồn nhiên vui sống Những ngày cuối Thu ... 06895 I ‘M ALWAYS AFTER YOU After seven on Monday morning We took a walk in the sun high raising Our neighbors then were all out And no bird songs to hear about The trees were so quiet and tranquil And pacing before me you just were still Your helping cane in regular beat Together with our shoes keep its rythm Our rosy time ‘s like clouds so faraway And our Autumn age comes, let’s enjoy every day BỐN CHÍN NĂM TÌNH NGHĨA... Tặng hiền nội Bốn chín năm! như mới thoáng qua- một ngày đông, lạnh thấm xương da... Trời trưa bỗng hửng vàng hoa nắng hai kẻ không quen, hợp một nhà... Cũng chẳng “Yêu” và cũng chẳng “Thương” như trong tiểu thuyết xứ Tây Phương Theo lời cha mẹ... và mai mối nối tiếp tam luân với ngũ thường... Chưa có lần nào nói với nhau đôi lời, hay chỉ một vài câu... (làm thơ... để mộng... rồi đem tặng thiếu nữ bên sông ngập lá dầu “Em chỉ là em nhỏ... xóm nghèo chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu... chưa từng nghĩ đến thương và nhớ Anh -gọi là anh- kể cũng liều...” Thôi, thế không duyên, chẳng vợ chồng xa từ... kháng chiến ruộng vườn không... không còn gặp nữa... -đời anh đã trói buộc trong khuôn thước lạnh lùng... Tẻ nhạt bên chăn gối -hỡi ơi bao nhiêu gánh nặng trĩu trên vai... bỏ đi đèn sách, quên thơ... mộng lo áo cơm, tranh thủ với đời... Bốn chín năm, tình nghĩa -khó quên vợ chồng, bè bạn -nợ và duyên..? tóc xanh đã bạc -chân run mỏi cát bụi mờ... đôi mắt ảo huyền... Biết được bao nhiêu ngày tháng nữa? đường đời gian khổ... vẫn còn vui... lửa hương, thôi ấm tình hương lửa thù nghịch nhau, xa cũng ngậm ngùi... đời có chi là vĩnh cửu đâu ! bao nhiêu diễm ảnh đã phai màu... Huyền ca chỉ vọng trong tâm thức Bốn chín năm cười, khóc biển dâu... 10-10-93 FORTY NINE YEARS OF FAITHFUL HOUSEHOLD Forty-nine years’ ve gone in a flash From that winter day when coldness was so keen But all of a sudden it got sunny so fast And linked us though unknown we had been Not like in an occidental story We both felt no love nor affection But married each other by pure duty Due to a go-between and family relation Any exchanged word we never had Even a brief one, let alone sentences Privately I wrote verses and addressed Them to a girl across the river in consequence She replied,” I’m only a needy young girl Never thinking of what is called love Never mind loving, missing from my birth Calling you” dear friend”? What a daring glow” It was fate: for wedding we had no chance All was left, from a destructive war We two never met again- a long time hence I was tied-up in a rigid frame like nightmare O God! What a conjugal life in boreness kept Responsibilities were then on my own shoulders I stopped learning, dreaming verse was left To struggle for life and compete with others But those forty-nine years of marital relationship Have made faithfullness and love unforgettable With whitened hair and pacing in hardship In dust our sight was in trouble For how long shall we then stay on earth? However let’s share all dismay in joy To make dual life go on in full mirth And to part well but each other feel annoy Nothing eternal is in earthly existence Beautiful pictures have lost their old shade Charming in ourselves only left a resonance Of laughters and tears forty-nine years are made CŨNG MỘT NGƯỜI NHƯ MỌI NGƯỜI Cũng một người thôi, như mọi người ngủ, ăn... tứ khoái lạc, trời ơi! có gì dị biệt cao xa nhỉ? không Thánh, Thần, Tiên, chẳng Phật Trời... Ta chỉ là ta -máu với xương thịt da... nhờm nhớp bụi vô thường cũng thèm gần gũi... khi xa bạn tình rã chia rồi, vẫn nhớ thương! Em cũng như ta -có khác gì Thịt da... ngoài vẻ đẹp yêu ly đôi gò bồng đảo -xanh đồi cỏ suối ngọc uyên u ấm diệu kỳ! dẫu có điên mê, chuyện cũng thường cõi trời Sắc giới vẫn yêu đương... Diana, Charles... buồn ly dị Liz Taylor kia quá chán chường... Ta cũng như em... như mọi người khác nhau phải ở dạng hình thôi? khác nhau phải chỗ hồn trong, đục? vọng ngã? hay theo Đạo giúp Đời?.. 22-10-93 A HUMAN BEING LIKE THE OTHERS I ‘m just a person like the others Anything special, considerable I haven’t But sleeping, eating...and enjoying every pleasure Never thinking of Saints, Jinni, Buddha and Heavens I ‘m only myself, made of blood and bones My flesh and skin are dust-covered in inconstancy I ‘m lustful enough…and once the partner’s gone With her love, I kindly keep her in memory -Darling, you‘re like me, made of Flesh and skin, plus your mystery pretty outlook With your breath, small hillocks, enchanting show And your grass-bordered warming remote brook… It’s natural if one‘s fond of that In the area of beings, love‘s normal Divorced Diana and Charles were most sad The same as Liz Taylor, a desperate soul … I ‘m like you, not different from anybody, Save energy one ‘s own outer feature That hides feelings either pure or dirty Selfish or following the Way of saviors ĐỜI CÓ GÌ MỚI LẠ ĐÂU Đời có gì mới lạ không từ Càn Khôn mở chiều hồng hoang xưa Ừ, trời không nắng thì mưa Trăng cô liêu chán chường chưa? sầu đời giai nhân, ướt bóng bờ môi khi yêu. Nghe vẫn sục sôi lửa lòng Ai không thèm khát má hồng Ai không đắm đuối trên giòng tiểu khê Núi cao, đồi nhỏ còn mê bờ xanh cỏ rậm ướt... tê dại tình Thì thêm danh lợi -như mình để gì lại? cuối hải trình... niềm đau Đời có gì mới lạ đâu tầm thường lắm.! trước hay sau... khác gì dù thêm lối rẽ, đường đi cũng trong cõi tạm tham si một bày... Feb.94 NOTHING NEW AND PARTICULAR IN LIFE Is there anything new in life in any way Since Earth and Sky started from the beginning Is it either sunny or rainy? I won’t pay Attention, as to the lonely moonlight that so boring Pretty woman with nice and sweet lips Are in boiling spasm as burns the fire Who ‘s the one disliking the rosy cheeks’ nip And not drowned in the floody brook of desire ?! Lofty mounts and small hillocks in greenery And grassy borders of streams spell-binding… That’s enough ! Why be fame and wealth greedy To leave naught through a sea of suffering ?… Life isn’t special, but so vulgar From start to end it’s not different Even if one takes some branching most peculiar To this ambitious traveling flock he ‘ll be afferent - ĐI TÌM NGƯỜI Thủa xa xưa có Diogen ban ngày thắp đuốc mang đèn đi rong có kẻ cười kẻ nhạo ông “đi đâu giữa phố phường đông đảo người” ? Nghiêm trang, hiền triết trả lời đi tìm người hết cả đời thấy đâu? Xưa, nay có khác gì nhau bây giờ có kẻ đi sau học Người Hàng rao bán mấy năm rồi có ai mua hoặc đáp lời Nàng Thơ !? Làng văn tấp nập diễn trò trơ vơ chữ nghĩa Chợ mờ mịt thương 28-3-94 IN SEARCH OF SOMEONE We actually hear of Diogen in ancient time Lighting a torch to rove all day long He was laughed at and asked sometimes: “Where do you go in town amid the throng ?” A philosopher, he seriously replied, “I ‘m seeking Someone all my life, but I never found him.” Of yore and nowadays in change there‘s nothing O Diogen, someone‘s taking your example, it seems As all life long he carries his dearest poetry Here and there for sale- But there‘s none To answer and consider the Muses heartfully Letters ask every market door- Naught’s done! DÒNG SÔNG Dòng sông! Ta lại thấy dòng sông! Cỏ lụa mơn man rỡn nắng hồng Ta một mình bơ vơ Đất lạnh Năm chiều, tám hướng, vẫn là không! Ta tư` đâu đến, sẽ về đâu ? Năm sáu ngàn năm, một Thoại đầu! Cuống rốn, từ khi lìa bụng mẹ, Ơn Người: bể Bắc, biết nông sâu ? Mênh mang, Nước có nhớ nguồn không? Lúa ngọc bâng khuâng luyến gió đồng .. Từ thủa khai thiên và lập địa, Hai nguồn sữa Mẹ, một dòng sông! Dòng sông êm ái, ngọt ngào, ôi nuôi sống muôn hoa lá, miệng cười ! Suối mộng, trăng thề, hơi thở ấm, đến từ nguồn sữa Mẹ mà thôi ! Dòng sông! Ta vẫn nhớ dòng sông! thơm cỏ xanh tươi, mát ruộng đồng .. Dẫu một mình bơ vơ cõi tạm Nụ cười Bồ Tát rạng trời Đông !.. 160495 THE RIVER The river! I‘m seeing it again ! Silken grass’ s playing in rosy beams I‘m being so lonely in this cold land To me there‘s naught, all around, till the sky-rim Where did I come from? And where‘ll I go? After millenniums there still is the start My mother’s placenta once left long ago My debt to her’s a fathomless sea in my heart Do endless flowing waters mind their source And jade-like paddy owe all to the country zephyr? From the beginning of Sky and of Earth The two-tap milk breast of a mother’s, a very river Oh! soft and sweet river, oh my Mother milk! Feeding the green shadess cooling the flower beds The dreaming spring, the promised moon, the warm breath All of them come from Mother milk, the best. The sweet river! I still keep it’s image in mind. Besides the fresh green tapestry, cooler of fields Though roving alone in this passing ride My sun-radiant bodhisalta smile’ ll never be killed. BIỂN ĐÔNG Ồ, lạ, Vì sao nhớ Biển Đông? -Xứ người giàu đẹp, nắng mênh mông- Vẫn thường nghĩ đến quê yêu dấu bờ Thái Bình dương, nước nhuộm hồng! Bờ Thái Bình xưa .. vẫn thái bình năm ngàn cây số biển .. phồn vinh nuôi bao nhiêu hộ dân chài lưới Thả bộ tìm thơ, giúp lũ mình! Thứ Bẩy ..hay là Chủ Nhật ..quen nhìn thiên hạ tắm(kệ sang hèn!) khoe đùi, khoe ngực, nhưng ta chỉ thích nụ cười, răng khểnh, hữu duyên! Biển giúp quân dân giữ cõi bờ Bạch đằng, vùi dập xác thù xưa! Thần Phù, qua cửa, nhờ tu khéo ? Vịnh Hạ Long, mây khói mị mờ !! Ừ, Biển Đông từ sớm đổi thay Ra đi …vội vã, chẳng chia tay… Quê nhà, đói khổ, đau bao kẻ? Vượt biển, thương bè bạn nát thây! Giữ mạng, đành ai, đổi tiết trinh! Không xong,-Nhà đỏ(1) rã thân mình .. Con đường đến Tự Do đầy lệ, Ác mộng muôn đời, vẫn hãi kinh .. ...Sóng gió rồi …sôi sục Biển Đông! Trường Sa, ngũ hổ(2) quyết tranh hùng .. Hoàng Sa sớm bị quân thù cướp, Thù hận bao giờ …mới trả xong ?! 27- 6 – 95 (1)-Nhà điếm (2)-Trung Cộng, Đài Loan, Phillipines, Malaysia, Vietnam. THE EAST SEA How queer I am to think about the East Sea? While in this foreign land of wealthy and bright sun My thoughts are for my silt near the reddy Waters of the far-off Pacific Ocean That old Pacific Ocean border was so peaceful With its five thousand kilometers of prosperity For the living of lots of fishermen in full And for those muse suckers drunken of poetry In weekends I used to go near the tide To see bathers in attractive shape and line I scarcely minded those bosom and thigh Save this tooth irregular in smile … Our famous historical sea-gate For our fighters on Bach Dang valiant streams The sea-port of Than Phu once was has fortunate fate And Ha Long bay, in smoke most dim… But once there were fateful events over there People escaping cloud and of no words of farewell To the poor land on the East Sea most fair And challenged starving, death and all dangers as well To survive, numerous are women who did Leave their purity or sent it in harlot-doom O Freedom, you‘ re tears and nightmares indeed And for thousands of years, you ‘ll be the evils‘ realm And the storming events coming, the East Sea Was boiling with five-side (1) arguying On Trường Sa (2) island, and on Hoàng Sa (2) to see The latter in enemy’s hands. Will hatred be long lasting! (1)- China, Taiwan, Phillipines, Malaysia, Vietnam. (2)-Spratleys and Paracels islands HUẾ Ở TRONG TAY Ta đã và còn mơ xứ Huế thương đời núi Ngự với sông Hương Ông Hoàng, bà Chúa, nhiều vô kể Một giải Hoành Sơn, mấy Đế Vương! Ta chỉ đi qua Huế một lần vội vàng. đôi buổi tạm dừng chân. Thần Kinh, mưa gió bao lăng tẩm triều Nguyễn nằm trơ nhớ, cựu thần. Đồng Khánh, năm xưa, nhớ mái trường tung bay, tà áo trắng thân thương tóc thề, gió lộng -môi mơn trớn nón lá, che nghiêng má hải đường... Bạch Hổ, chở người, xe lửa cũ thuyền con đưa khách sóng Hương Giang Thuận An, Bạch Mã, sân Thiên Mụ hiu hắt vào Thu, lá ngập vàng... Ôi, mộng và Thơ. Nhớ buổi nào lạc từ Vĩ Dạ đến Nam Giao đi tìm ai ở phương trời ấy? vừa ghé Thiên Thai, tiếc động Đào... “Độc Lập, làm dân” hơn tủi nhục làm Vua nô lệ” thẹn muôn đời ! Ta thương Phế Đế, đau Hồn Nước gục ngã Trường Tiền, máu lệ rơi... “Gái Huế, hôm nay, gặp cả bày má hồng không phấn đỏ hây hây...” Ta cầu, ta nguyện. Hay mơ nhỉ Huế ở trong tay, có một ngày! Ngày họp Huế, nhà Ngô Đình Chương 24-4-93 HUE IN MY HANDS Of Hue I used to dream, and I still dream By the love of living on Ngự Bình mount and the river Hương. Countless are princes and princesses of the regime Growing in Hoanh Son range, and to proud At Hue, a short stopover I only had For a stay of some days, in a very hurry In the weather beaten capital are laid Mausoleums remembrance, to the Nguyen’s dynasty I‘m picturing Dong Khanh college‘s roof Under which flapped those “áo dài”* nicely white And floated those locks of hair and pink lips From mollusc hats and rosy cheeks hid from sight… Here is the shape of Bach Ho bridge Above the shuttle-boat across the river Thuan An seashore, Bach Ma hill and Thien Mu foliage Melancholic sites in yellow as autumn get nearer .. I remember that day when Poetry in dream From Vy Da to Nam Giao lost its way Whom was I looking for in that skyrim? Did I regret the Peach Grottoes in some Fairyland stay? “ An independent citizen’s better than a submissive King” That say was of an ousted King I deplored Just like I mourned for the Land’s Soul to sink As Truong Tien bridge with blood and tears of sore I ‘ve met with many a girl of Hue Whose cheeks with no make-up were yet rosy I‘ m praying, wishing or dreaming of Hue As to embrace her in some day. * Vietnamese tunics THE END |
|