Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |
Trích Thơ Dương Ngọc Ánh | |
-THƠ TRÍCH. Giao thừa xứ lạ Mẹ còn, trẻ mãi xuân con Dù đời quằn quại thắm đòn đắng cay Mẹ ơi cơm áo phương nầy Nuốt chua làm ngọt tháng ngày thành quen Bôn ba quay quắt muộn phiền Chốn phồn hoa lắm nỗi riêng ê chề Băn khoăn mỗi lượt đi về Chạnh lòng Tết đến sao nghe buồn buồn Giao thừa xứ lạ rưng rưng Mẹ quê mòn mỏi dệt từng nhớ thương Con mừng năm mới dọc đường Tan ca khuya khoắt phố phường lạnh tanh Nguyện cầu Mẹ mãi an lành Riêng con tròn kiếp phong trần với thơ! hth. dương ngọc ánh Ngày vui gom lại chưa vừa ý Quà sinh nhật 60 cho MTT Biền biệt thời gian xa tổ quốc mai vàng pháo đỏ nhớ giao thừa ngồi đây mơ bóng quê hương khuất thăm thẳm niềm đau phận gió mưa. Thoăn thoắt đời trôi sang thế kỷ long đong cơm áo tuổi già nua núi sông, khối nợ thù nguyên đó duyên lứa, mình vay trả mấy mùa? Bao năm oằn nặng gánh ân tình em vẫn vuông tròn nghĩa ba sinh tốt bụng với dâu, thương quý cháu sáng chiều vỗ béo lũ con cưng. Làm sao có thể hình dung được em đã gian truân tới mức nào như kẻ đắm thuyền bơi nước ngược lạc dòng cuốn xoáy lắm lao đao. Ngày tháng vô tình không trở lại tuổi đời chồng chất mãi ưu tư thương em qua hết thời con gái mòn mỏi xuân xanh gót giã từ. Phải thế không em trọn cả đời yêu nhau đành khổ với nhau thôi ngày vui gom lại chưa vừa ý tội nghiệp em và tội nghiệp tôi! hth dương ngọc ánh Chớm yêu Riêng cho mtt Em mới là em của buổi đầu những vần thơ nhỏ để quen nhau trìu thương đưa lạc anh vào mộng anh thấy nàng tiên má đỏ au. Phấn ngát hay là hương tóc em dịu mơ hơn lối đẹp đào nguyên vì sao còn chớp trong lòng mắt rực sáng hào quang những ánh mềm. Cho anh ngây ngất dáng đào tơ cùng cỏ hoa trăng cúi đội chờ những bước em đi là phím nhạc ru hồn vạn vật khẽ lên mơ. Bỗng em ngoảnh lại liếc nhìn anh hoa nở trên môi vẹn ý lành đêm lạnh thơm mùi hương quế ngọc vần thơ ngào ngạt vút mây xanh. Và ở bên kia mở cửa trời trăng sao lồng lộng gió chơi vơi anh nghe âm hưởng lời tha thiết ấm bậc đàn yêu trên nét môi! hth dương ngọc ánh Niềm thương phố thị gót đau tuổi nhỏ dần xa người về cõi mộng hay qua bến sầu nhìn người buồn xanh mi cao tôi quay hồn xuống nghe đau đớn hồn cuộc đời chưa đổi phấn son nên tình muôn thuở vẫn còn đắng cay người về nẻo vắng đêm say trong thương nhớ đó có ai gọi người? tôi thân phận nửa nụ cười bờ môi giá lạnh khung trời bơ vơ khi bóng người đã xa mờ khuất dần cuối phố còn ngờ chiêm bao giọt mưa mùa hạ thì thào: “hãy về dệt áo mà trao cho chồng “người đi nặng gánh phiêu bồng “có manh áo chiến ấm lòng sơn khê1” hth dương ngọc ánh |
|