Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Hà Trung Yên | |||||
THU TỚI SÀIGÒN Có phải rời Hà Nội Em cùng mưa tới đây? Thu rất hiền, không tuổi Mây ủ mộng vơi đầy Em mang vào hương cốm Của đồng nội quê ta Thêm nắng ong vàng rộm Thêu trên lũy tre ngà Em chở theo hồn biếc Từ mặt nước Hồ Gươm Mắt sao ngời yến tiệc Ôi lung linh hạt cườm! Vai em triền Tam Ðảo Má dâng cát sông Hồn Phượng vừa tàn cơn bão Rồng bay cạnh Thăng Long .................. Xin nụ hôn vừa đủ Như mùa thu cho anh Ðể tình yêu lơi ngủ Cho mộng anh chợt thành Ngậm ngùi thu lưu lạc Cảm ơn thu Sài Gòn DẪu thơ vừa ngơ ngác Ta hằng giữ cầu son... RIÊNG AI Nhớ ai tặng nắng mùa đông Một chiều dừng bước áo hong đường tà Thơ ai cài đóa liên hoa NơÛ trên hồ vắng lòng ta ngát rồi! Ðợi ai cỏ rạp nơi ngồi Vì trăng tới muộn cho tôi đứng chờ Nhớ ai sông rộng hai bờ Bơ vơ đò nhỏ bây giờ ở đâu ? .................... MUỐN NGỎ DĂM LỜI Từ mây vào tối Sắc lửa buồn lơi Lanh thang vầng khói Giận tím chân trời Ðâu dòng sao chết? Bến hẹn ngày đông Trăng đi hờ hững Lạnh cả tơ đồng Từng trang trốn ý Có hát không cùng Bút nào đã mỏi Hồn chữ chào khung ................... HỒN XUÂN CŨ Với những buồn đau của kiếp người Thử làm hành lữ cuộc rong chơi Thiên đường, địa ngục như nhau cả, Vẫn khóc và vui giữa rốn đời Một đoạn đường đi nhớ cứ gần Niềm xa chưa gọi sáng tà huân Rồi hồn đông đã trôi không kịp Tôi lặng thầm nghe gọi cố nhân. Có lẽ thời cưa đẹp giữa mùa Bây giờ còn xẻ nỗi cay chua Chao ôi, thơm thảo không còn nữa Nào biết bao giờ rõ được thua? Sao ta hôn lá cuối trời hoang Ðể bóng trăng quê rụng lỡ làng Con nước mơ màng, lau rạp đất, Hỡi thuyền, hỡi bến sóng mênh mang.. Tôi rải thơ say lọc ánh chiều Ðợi bình minh mới rõ tình yêu Thương cho cây đã run bờ tím Chợt thấy phương xưa lạnh rất nhiều Thắc mắc làm chi giữa Có, Không Mà ta thân cát chốn sâu, nông Cũng như chân lý chừng thay đổi Thà vút bay theo cánh hạc hồng Tôi ngửa trông hờ mấy đóa sao Ai về trùng điệp giấc chiêm bao Người ơi, tôi lạc vào muôn điệu Ðã giận niềm ân mấy vận gào Du tử tôn thờ phút tái sinh Xin tương lai mình được quên mình Hóa thân nương gót hồn xuân cũ Hạt bụi này nguyên nét hiển linh.. |
|||||