Số ra ngày 01/04/2006: Ðông Xuan 2006 |
thơ | |
Trích Thõ Tô Thùy Yên | |
TÀU ÐÊM Tàu ði. Lúc ðó, ðêm vừa mỏi. Lúc ðó, sao trời ðã ngủ mê. Tàu rú. Sao õi, hãy thức dậy, Long lanh muôn mắt tiễn tàu ði. Thức dậy, những ai còn sống ðó, Nhìn ra nhớ lấy phút giây này. Tàu ði nhý một cõn giông lửa Cuồn cuộn sao từ ống khói bay. CaÛnh vật mõ hồ trong bóng ðêm DaØn ra một ảo týợng im lìm. Ủ ê những ngọn ðèn thýa thớt, Sáng ít làm ðêm tối tối thêm. Bên cảng, nhà kho, những dặng cây.. Chýa quen mà ðã giã từ ngay. Dẫu sao cũng một lần tan hợp, Chớ tiếc nhau vài cái vẫy tay. Toa nêm lúc nhúc hồn oan khóc, Ðèn bão mờ soi chẳng rõ ai. Ta gọi rụng rời ta thất lạc, Ta còn chẳng ðủ nửa ta ðây. Ngýời bạn ðýờng kia chắc chẳng ngủ. Thành tàu sao chẳng vỗ mà ca? Mai này xô giạt về ðâu nữa? Ðất lạ õi, ðừng hắt hủi ta! Ðất lạ, ngýời ta sống thế nào? Trong lòng có sáng những trãng sao, Có buồn bã lúc mùa trãn trở, Có xót thýõng ngýời qua biển dâu? Tàu ði nhý một cõn ðiên ðảo, Sắt thép kinh hoàng va ðập nhau. Ta týởng chừng nghe thời ðại ðộng, Xô ði ầm ĩ một cõn ðau. Ngồi ðây giữa những phân cùng bụi Trong chuyển dời xung xát bạo tàn, Ta trở thành than, thành súc vật, Tiếng ngýời e cũng ðã quên ngang. Ta nghe rêm nhói thân tàn rạc, Các thỏi xýõng lìa ðụng chỏi nhau. Nghe cả hồn ta bị cán nghiến Trên ðýờng lịch sử sắt tuôn mau. Dýờng nhý ta chợt khóc ðau ðớn. Lệ nóng cýờng toan cháy ruột gan. Lệ chảy không ra ngoài khóe mắt. Nghẹn ngào ðến cả tiếng than van. Giá ta có ðýợc một hõi thuốc, Dẫu chỉ là hõi thuốc mốc thôi. Ðể phả cho hồn ấm tỉnh lại, Ðể nghe còn sự sống trên môi. Ta nhớ dãm ba hình ảnh cũ, Lờ mờ nhý nhớ lại tiền thân. Ðời ta khi trýớc vui vầy thế Bỗng thảm thýõng nghìn nỗi ngói tan. Ðem thân làm gã tù lýu xứ, Xí xóa ðòi ta với ðất trời, Ngàn dặm lìa tan tình cố cựu, Bàng hoàng thân thế cụm mây trôi. Ðã mấy nãm nay quằn quại ðói, Thèm ãn nhý ðứa trẻ con nghèo. Mẹ õi, con nhớ thời thõ dại, Nhớ miếng ãn mà mẹ chắt chiu. Thức dậy, những ai còn sống ðó, Liệu còn một bữa cõm ðầm ấm Bên ánh ðèn ðoàn tụ vợ con, Chia xẻ chút tình cay mặn cũ, Miếng không ngon cũng lấy làm ngon. Tàu ði khoan xoáy sâu ðêm thép, Tiếng nghiến ghê ngýời, thác lửa sa. Lịch sử dýờng nhý rất vội vã. Tàu không ðỗ lại các ga qua. Ô, những nhà ga rất cổ xýa, Dýờng nhý ta ðã thấy bao giờ. Ðến nay, ngýời giữ ga còn ðứng, Ðèn bão ðong ðýa chút sáng mờ. Tàu qua những ruộng ðồng châu thổ. Hiu hắt làng xa mấy chấm ðèn. Ðêm ở nõi ðây buồn lặng lặng, Cái buồn trải nặng mặt bằng ðen. Hỡi cô con gái trãng mýời bốn, Ðêm có nằm mõ những hội xuân, Ðời có chãng lần cam dối mẹ, Nhớ thýõng nào giấu thấm vành khãn? Có lúc tàu qua những chiếc cầu Sầm sầm những nhịp ðộng ðều nhau. Dýới kia con nýớc còn thao thức Bát ngát dềnh lên bãi sậy sầu. Có lúc tàu qua những thị trấn Mà ðêm ðã gói lại im lìm. Tàu qua, âu cũng là thông lệ, Nên chẳng ai buồn hé cửa xem. Ôi những nỗi sầu vô dạng ấy Gọi ta về với những ðêm vui.. Ở ðâu ðèn sáng nhý châu ngọc, Ðýờng phố ngýời chen chúc nói cýời. Ở ðâu mộng ảo výờn sao tụ, Yến tiệc bày trong những khóm cây. Ta rót mừng em ly rýợu ðỏ... Mà thôi, chớ nhớ nữa, lòng õi. Mà thôi, hãy nuốt lệ còn nghẹn, Tỉnh thức, lòng õi, nhìn tận týờng Thời ðại ðang ði từng mảng lớn, Rào rào những cụm khói miên man. Ngýời bạn ðýờng kia chắc vẫn thức, Mong tàu ði ðến chỗ ðêm tan, Có nghe lịch sử mài thê thiết Cho sáng lên ðời ðã rỉ han. Tàu õi, hãy kéo còi liên tục Cho tiếng rền vang dậy ðịa cầu, Lay ðộng những tầng mê sảng tối... Loài ngýời hãy thức, thức cùng nhau. 1980 |
|