Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Hà Huyền Chi | |||||
THƠ TRÍCH NGUYỆT LÃNG Em ở đâu và ta ở đâu Nêu chi câu hỏi nát lòng nhau Mười hai bến nước ta đi đủ Chỉ thấy đầy thêm những biển dâu Bạn với văn chương cũng một mình Kiếm cung nửa kiếp hóa đào binh Bút cùn chấm mãi vào sinh lực Ai kẻ tâm đầu ai mắt xanh Ta bỗng thương em bỗng muốn gần Muốn cùng kết nối một tình thân Muội ơi, đáy bể bao sâu nhỉ Lấy thước nào đo cái chính tâm Em ở lòng ta chỗ rất cao Chốn yêu thương ấy dễ ai vào Hay hèn, khôn dại do trời định Ðịa ngục, thiên đàng cũng chẳng sao Ta ở đâu và em ở đâu Cũng là câu ấy quẩn trong đầu Muội ơi, ta muốn nghe em nói Em có vì ta sẻ gánh sầu Muội của ta ơi, có hiểu không Tình em thắp lửa ấm nghìn đông Ðêm nào nguyệt lãng soi sông cỏ Là lúc triều dâng nhớ ngập lòng 10-15-92 MỒ HÔI ÐÁ Em trồng xế Bắc, xế Tây Một hòn đá tím cho ngày mới yêu Ngẩn ngơ nhớ sáng, mong chiều Lòng anh, lòng đá xanh rêu với buồn Mỗi khi em giận, em hờn Trán anh với đá trũng mòn nếp nhăn Em ngồi trên đá bâng khuâng Mồ hôi đá đổ nỗi hân hoan rừng. YÊU NHẤT Em, bài thơ ta yêu nhất Tình yêu đang tượng hình Nghìn bài kia hoàn tất Ðã yên mồ, cỏ xanh. ÁNH ÐÈN Ánh đèn chao chân sóng Hàm răng nhẩy Rumba Lạnh luồn quanh xương sống Lồng ngọc muốn vỡ ra Cứu tinh hay hải tặc? Ánh đèn nhồi lắt lay Hên xui đành phó mặc Tử sinh đất trời hay Thèm như con dế nhũi Trốn quanh trong sạp thuyền Thèm biến thành vệt khói Bay lên đảo không tên Chưa cùng đường mạt lộ Biết ai hùng, ai hèn? Trong thẳm sâu nỗi sợ Có chơi vơi ánh đèn Trên biển lạnh bao la Ánh đèn gây ngộ nhận Tới gần mới biết là Ðò nát chung thân phận Vẫy chào nhau tuyệt vọng Chia vội nỗi đau chung Hai con thuyền máy hỏng Lại trôi trong mịt mùng.. SUỐI HẸN Paris rộn rã Metro Ðan tay thiết lộ quanh co ngón buồn Mỗi ga thả một mảnh hồn Ðời như cổ tháp hao mòn phế hưng Lúc đi lòng thật dửng dưng Khi về lửa múa bập bùng cơn vui Có trong tẻ lạnh quê người Trái tim bằng hữu ngậm ngùi chia đau Có trong men tủi chén sầu Trăm con suối hẹn trước sau một dòng.. |
|||||