Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
![]() |
|||||
Trích Thơ Trần Vấn Lệ | |||||
THƠ TRÍCH ÐÔI LỜI KHÔNG PHẢI BÀI TỰA Tập thơ thường có in bài Tựa. Cũng có khi bài Bạt để chen. Thêm nữa, dăm ba tờ Phụ Bản và Hình Tác Giả..sợ đời quên ! Thường thì như thế. Không thường thế. Bởi tập thơ này Tựa, Bạt..không; chỉ có tấm lòng phơi với giấy, tiếng Thời Gian và Giọt Lệ Trong. Tác giả chẳng qua người Tục Lụy, khổ, sầu, vui, sống thủa nhân gian. Buồn buồn ngồi chép câu tâm sự, rồi xếp mà chơi, trang nối trang ! Hai chữ Ðoạn Trường không thấy cũ. Nỗi buồn vẫn mới đến ngàn sau. Lời quê thơm ở nơi mùi mực, nếu động lòng chăng,-chút nghẹn ngào. Tổ Quốc -Quê Hương ai cũng có. Nợ đời chưa trả nghĩ đều thương. Ngày xưa, Ông Ðặng Dung còn Trẻ, tóc bạc vì thời thế nhiễu nhương; ngày nay, Tác Giả đang còn Lính, tiếng Cựu đời phong cảm thấy buồn! Nên những bài thơ này đẵm lệ, mà cần gì nhỉ áng văn chương? Hỡi ơi, Chữ Nghĩa thời Tao Loạn, cầm xé không đành, chép hóa Thơ! Tổ Quốc-Quê Hương Tình Bất Diệt, còn Yêu, còn Sống để còn Mơ! Mission Hills ,4/ 30/98 (Trích Gửi Em một đóa hoa hồng--Người Huế xuất bản 1998) BÀI TỰA Lại còn thơ! Vẫn còn Thơ.. Niềm vui bay mất, sầu mơ bay về! Nhớ gì? Như thể sơn khê. Thương gì? Như thể cầm chia tay người! Ở đâu cũng đất cũng trời. Ở đây, sông núi của người là sao? Thơ là chuyện vẽ chiêm bao hay thơ là nước mắt trào tự nhiên? Cha Rồng ai khiến Mẹ Tiên để con trăm đứa trăm miền nhân gian! Ôi chao thơ, sự bẽ bàng. Câu ca dao cũ trong hàng thơ tôi: Một mai nước lớn đò trôi, cây khô, lá rụng, bậu ngồi hay đi? Bậu ngồi, ngồi đó làm chi? Bậu đi rồi liệu có về hay không? Tôi buồn ngó núi nhìn sông, nhìn đâu cũng thấy mênh mông nỗi buồn! Cầm cây bút vẽ khói sương, vẽ chơi hai chữ Ðoạn Trường, rồi đau! Nguyễn Du, ông sống đời nào, Tân Thanh hai chữ một màu Thiên Thu! Lẽ nào tôi khóc trong thơ? Lẽ nào em lạc chuyến đò âm ty? Người đi ôi triệu người đi, Việt Nam thống nhất làm chi hỡi trời! Cầm vcây bút vẽ mù khơi, bỗng nghe tiếng quạ, chiều ơi là chiều! (Trích: Hỏi Sao Không Buồn Cho Ðược –Người Tàu xuất bản- 2000) TRƯA VẮNG NHÌN NẮNG VÀ BỒ CÂU Con chim bồ câ đậu trên mặt lộ. Buổi trưa thành phố rộng như cánh đồng. Những con đường vòng hàng xe im lặng. Bồ câu nhặt nắng. Ðường vắng. Buồn tênh! Trời xanh mông mênh, hàng cây gợi nhớ. Em không về nữa. Bồ câu không xa. Giữa phố người ta, tôi nghe buồn quá, tưởng đây cõi lạ, sao còn bồ câu? Những trưa thật sâu, sân nhà nắng xạm. Những trưa u ám, bây giờ còn đâu? Em mắt bồ câu trưa nào mở ngõ, một lần hôm đó, bây giờ nhớ nhung! Em không là sông mà tình cứ chảy..Quê nhà được thấy một lần sao xa? Giữa phố người ta, trưa buồn chi lạ. ... (Trích: May Mà Có Em Ðời Còn Dễ Thương- Người Mỹ xuất bản- 2001) CÁI THỦA BAN ÐẦU Gió hôn chiếc lá Nắng hôn hoa Hoa lá và em Trước mặt ta Ta, tại sao không Là Nắng gió Hôn em như thể Nắng hôn hoa? Hỏi thăm Rồi đáp , em nào biết Nắng gió đâu rồi? Ðã lảng xa! Ta tới gần em Thêm chút nữa Em cười Môi thắm nở thành hoa! GOOD NIGHT Cảm ơn em giấc ngủ ngon Ðể anh len lén được hôn má nàng Những lời thương chúc đầy trang Bây giờ anh thấy má nàng thật thơm.. |
|||||