Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Hà Thượng Nhân | |||||
THƠ TRÍCH THƠ GỬI ÐÀN ANH HỌ PHÙNG Anh Lãng Nhân năm nay đã 93 tuổi . Những người bạn dàn em của anh như Tchya, như Nguyễn Tuân, như Vũ Hoàng Chương đều không còn nữa . Người bạn cùng tuổi với anh, nhà trí thức lẫy lừng một thời, ông Nguyễn Mạnh Tường, cũng đã mất. San Jose, may chỉ còn giáo sư Nguyễn Khắc Kham. Ở tuổi ấy, anh vẫn viết khoẻ . Mới năm ngoái, anh còn cho in một cuốn sách, trong đó có nói về tôi .Và thỉnh thoảng, anh vẫn viết thư cho bạn bè . Lẽ ra tôi phải viết thư cho anh. Nhưng tuổi già, lười biếng. Nói là già nhưng tôi vẫn còn thua anh trên một con giáp. Anh Phùng! Xin anh tha tội cho thằng em này . Năm 1960, tôi có viết bài Ngâm chơi để tặng anh . Năm ngoái, tôi cũng viết một bài nhớ anh. Năm nay, nhớ anh lại viết thêm một bài .Tôi cho in cả ba bài thơ này để kính gửi đến anh, người đàn anh khả kính mà tôi hằng mến yêu . Hà Thượng Nhân NGÂM CHƠI Kính gửi Lãng Nhân họ Phùng Ờ! trong chốn phùng trường tác hý, Dám khôn kia đem ví dại này ? Trăm năm rũ áo trắng tay Ngựa xe một nước cờ bày oái oăm! Xưa lừng lẫy tiếng tăm Vương Bột (1) Gác Ðằng Vương lạnh một vầng trăng Bán sinh phong cốt lăng tằng Ai rằng Dật sĩ ? ai rằng Lãng nhân ? Nghĩ đến chữ bạch vân thương cẩu Chút lợi danh bôn tẩu hoài công! Cái Ta với cái Vô cùng Biết đâu mà có mà không mà tìm ? Ðem hiện tại nhận chìm dĩ vãng, Lấy tương lai xóa bán bài thua . Thì sao những lúc vui đùa Chẳng nghiêng dốc túi mà mua trận cười! Năm với tháng não người trần thế May thời gian có nể nang mình? Hát ngao lạc điệu vong tình, Trong ly rượu chát thoáng hình phù du . 1960 (1)-Tác giả Ðằng Vương các tự CUỐI NĂM NHỚ ÐÀN ANH HỌ PHÙNG Chín mươi hai tuổi giữa trần ai Góp với nhân gian một chữ tài Câu chuyện làng Nho thường gắn bó, Mối tình nước Việt chẳng đơn sai Sách xem kim cổ trăm ngàn cuốn, Thơ đọc Ðông Tây mấy vạn bài Tết đến nhớ người . Mình nhớ lắm! Giấy tuy rằng ngắn, mối tình dài . Hà Thượng Nhân 1999 LẠI NGÂM CHƠI Kính gửi Lãng Nhân họ Phùng Chín mươi ba tuổi rồi anh, Mà thơ vẫn mới, mà tình vẫn sâu Tôi chợt nhớ đến câu thơ cổ, Lúc xa nhà của Ðỗ Thiếu Lăng (1) Bán sinh phong cốt lăng tằng Năm mươi lăm trước thưa rằng vẫn ta! Mùa xuân ấy cánh hoa đào nở, Những ai là Thôi Hộ (2) nữa ai ? Anh ơi, ngàn dặm đường dài, Gửi nhau thôi một chữ tài làm duyên. Ðường về lối thần tiên diệu vợi, Trăng Ðông Pha (4) vẫn đợi chờ mình! Hỏi nhau: trong cõi hữu hình Tiếng tỳ có ướt áo xanh thủa nào ? Ðầu năm 2000 Hà Thượng Nhân (1)-Tức Ðỗ Phủ : Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ Cô chu nhất hệ cố viên tâm Dịch: Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ Con thuyền buộc chặt mối tình nhà! (2)-Bán sinh phong cốt lăng tằng thậm Nhất phiến u hoài chỉ vị khanh! Dịch: Nửa đời sương gió ngang tàng Tấm thân chỉ lụy vì nàng đó thôi ! (3)-Nhân diện bất tri hà xứ khứ Ðào hoa y cựu tiếu đông phong Dịch: Mặt hoa năm ấy đâu rồi Hoa đào như cũ còn cười gió đông! (4)-Tô Ðông Pha, danh sĩ đời Tống CÀNG SAY Chiều nay ngồi viết bài thơ Cuộc đời được bao tri kỷ? Mây xanh, xanh ngẩn xanh ngơ Màu xanh sao buồn thế nhỉ? Mùa Hè sao chẳng mùa Thu? Hoa xanh tím hàng phượng vĩ. Trăng treo đầu ngõ ngày xưa, Tiếng ru ngọt ngào đến thế! Tấm lòng từ đó đến giờ, Nhưng biết tìm đâu tuổi trẻ? Ngàn năm dòng nước hững hờ, Mỗi người một cõi bơ vơ. Bỗng nhiên nhớ hồ Than Thở, Vì đâu nay thở mai than? Nhớ nắng buổi chiều chan chứa, Vàng xanh đỉnh núi chứa chan. Nhớ lúc chân khoai, chân đất, Mồ hôi tưới đẫm luống cày. Ngày nay ai còn, ai mất? Bạc đầu chén rượu càng say! HTN |
|||||