Số ra ngày 01/01/2019: Sinh Hoạt & Đổi Mới |
thơ | |
BA MƯƠI NĂM TRƯƠC | |
Đây là thi tập" Ba Mươi Năm Trước" , thi phẩm cuối trong Tổng tập I Thơ Dương Huệ Anh, - gồm 6 thi tập -, xuất bản năm 1997 ở Mỹ-, đăng theo yêu cầu của bạn đọc.Xin cảm ơn sự khuyến khích của các văn thi hữu. BBT 10/11/2017. -38 bài- 9/19/14. VỌNG ĐỘNG àk33 Từ lâu ta đã quên Người dáng mềm Phi Tử miệng cười Diana Núi đồi - muốn lặng phong ba bờ Danube lắng tiếng ca Hòa Bình đời khổ vì sắc với thanh đời điên vì lợi với danh... lâu rồi… hôm nay đến quán em ngồi tâm tư động muốn hôn đôi môi hồng tròn đầy thơm dạ hương nồng hỏi thầm: “Em đã có chồng hay chưa ”?! Kỷ niệm đi ăn với HTNhân & TVLệ quán Barbecue-Senter, San Jose THƠ THẨN...VẨN VƠ anh/27 Thơ tập làm từ thuở biết yêu vu vơ thôi. Chẳng nhớ mong nhiều. Làm sao đến được tay người đẹp có kẻ vì mình đã chết theo... ngọn lửa tình. Muôn độ sục sôi cho ta cắn má với cào môi vài giây thôi. đủ cho nhau nhớ trọn kiếp - trăm năm. Một nụ cười! Thơ viết bao nhiêu vần. Chẳng đủ nói lên ý hướng của tâm tư. Nghĩ trong đầu óc, ôi! kỳ thú khi viết ra...buồn... dở thế ư? Từ buổi Thơ lưu lạc xứ người ít ai còn mến mộ, thơ, ôi ! Thơ đầy, báo chợ, cho không lấy Thi bá, thi hào. mọc khắp nơi! Thế đấy, vẫn còn kẻ thích thơ lăn theo guồng máy... cứ hoài mơ Em thương, ngại lấy chồng thi sĩ đời biết về đâu, chẳng bến bờ..! 23-10-94 TA...CHỈ YÊU TA anh/28 Đã đành! Ta khổ tự nghìn xưa Năm, sáu mươi. Yêu. Vẫn chẳng chừa. Ta khổ. Vì đâu. Em có biết? Kể gì dân giả, kể gì vua ! Ta yêu? - có phải thực yêu em? hay chỉ say mê khóe mắt huyền đôi má hẹn hò - môi giục giã lửa tình nóng bỏng, gối chăn êm?? Ta yêu?-không biết có còn yêu khi nét hoa dung nhạt nắng chiều Hằn nếp nhăn mờ khô mái tóc phai màu - run rẩy bước chân xiêu..? Ta yêu? - hay sẽ chỉ còn thương bởi chút tình người - để tựa nương khi bóng đêm về bờ viễn xứ bạc đầu - hai kẻ lạnh hoa sương?? Ta yêu? - nhưng thực chỉ yêu ta theo ý riêng - nào có xót xa thương kẻ khác mình - hay trái ý Mê hoa, đâu phải chỉ vì hoa!? 19-10-94 ĐỌC THƠ NGƯỜI... ĐỌC THƯ NGƯỜI anh/29 Gửi Song Thi Đọc thơ người, nhẹ nỗi buồn Tạm dung, 19 năm...còn bao năm? Muốn quên đi... những hờn căm Theo lời Từ phụ đọc Tâm Kinh này ! Đọc thư người. Buổi sáng nay Thương nhau. Một kiếp đọa đầy chúng sinh. Bạo quyền ? quỷ khóc, thần kinh Xa Non Nước, vẫn nặng tình nước non Xứ người ? ngựa nản chân bon ngậm ngùi cơm áo, mỏi mòn ý thơ Thì giờ đâu nữa mà mơ ? Tâm hồn đâu để vẩn vơ với tình ! đã cùng cảnh nghiệp, như mình hỏi ai nỡ trách ? hải trình còn xa lộn lăn trong cõi Ta Bà cười vui khoảnh khắc, hằng hà khổ đau Thương cho nhau, độ cho nhau bỏ đi thù hận... qua cầu Vô sinh ! 21-10-94 HỒN THƠ KHÔNG TUỔI anh/32 Ai vui?- khi đọc thơ tôi ngỡ người tuổi trẻ ba mươi khát tình Thương má hồng nhớ mắt xanh Ai buồn? khi đọc thơ mình muốn vui Thắc mắc chi dáng hình ngoài hồn thơ không tuổi chuyện đời quen tên Ghét, yêu - không nghiệp là duyên buồn, vui cõi tạm nhớ, quên bụi hồng... 14-10-94 XA RỒI ....NGÀY THÁNG TÌM THƠ anh/57 Xa rồi...ngày tháng tìm Thơ khi em vào lớp những giờ em ra Bây giờ. Xứ Mỹ Người ta quần “jean”, áo chẽn thướt tha hết rồi không còn khép kín nụ cười Ôm nhau hôn giữa phố Trời Đất kêu Ở đây yêu “nói là Yêu” Thì giờ đâu đuổi theo chiều chuộng ai ? Lan đài dáng liễu vai gầy hoa đào má ửng những ngày xa xưa Em bây giờ tóc rối xù nói cười ảnh hậu lu bù lái xe Trăng với gió chẳng còn mê Ồn ào xa lộ ráng nghe sớm chiều Đèn xanh- Vàng, đỏ ngặt nghèo bóng Mini jupe hơi nhiều- Ở đây Khác xưa Đời sống đổi thay Suốt tuần lao động đôi tay không ngừng Chiến tranh Khủng bố hãi hùng thi đua Thất nghiệp lạnh lùng mưu sinh không còn mơ hết cả tình Thì mình chỉ sống cho mình có sao ? Thực tại đó hãy đi vào hôm nào mong sẽ dạt dào hồn Thơ... 25-12-94 BÀI THƠ CUỐI TUẦN anh/61 Buổi chiều Thứ Bẩy. Mới năm giờ trời tối rồi. Người lái ngẩn ngơ xa lộ sáng đèn xe cả dặm nối đuôi nhau- sát cánh - không ngờ ! Đi đâu ?- Thiên hạ kéo nhau đi Lễ Tạ Ơn xong - có vội gì ? không nghỉ ngơi- đời thêm bận rộn thì giờ đâu nhái giọng Trà Mi ?! Thì giờ đâu nhớ bóng hình xa năm, sáu mươi năm đã nhạt nhòa từ kiếp nào duyên hò hẹn với thơ và mộng đẹp dáng kiều hoa ! Thì giờ đâu khóc mối tình xưa mật ngọt đôi môi ấy lọc lừa đời thế ! còn mong hồn thánh thiện Bẫy tình độc hiểm, tỉnh hay chưa ?! Bẫy tình? êm ái nhớ rồi... quên khi nét đong đưa bỗng dịu hiền Lễ Tạ Ơn... hai ngày nghỉ hết cuối - tuần nối tiếp mộng tiền duyên... Sau lễ Tạ Ơn- 27-11-94 NÓI VỀ TRIÊU VÂN Ngày xưa... lấy bút hiệu Triêu Vân (buổi sớm, mây thanh thoát bụi trần) nào phải Triệu Vân, trang dũng sĩ “Đương dương Trường bản”, cứu trù quân! Ta, người thích viết, vốn yêu Thơ từ nhỏ - thường mong nhớ vẩn vơ... Tâmsự, mấy vần đem chắp nối lấy lòng hồng phấn - dẫu trong mơ... Làm thơ -nhưng chẳng có tiền in dù muốn cho thiên hạ - cũng phiền... Kẻ thích, yêu Thơ nào có mấy bàn tay tiếp nối... để nhờ Duyên... Hơn ngàn năm trước, nhớ Triêu Vân mười sáu Xuân, trong ngọc, trắng ngần... Theo bước Đông Pha (1), hầu dưới trướng chăm nom khuya, sớm, khách văn nhân... Nhưng... rồi... mệnh bạc, kẻ hồng nhan thân gửi Thương Châu, mộng lỡ làng... Từ đấy, còn ai theo gót ngọc giúp người sĩ hạnh, vượt gian nan ?! Hôm nay - phải đã gặp Người không ? (buổi sớm, mây thanh thoát bụi hồng!) dù chẳng Triêu Vân thời Tống sử tấm lòng băng ngọc cũng mênh mông!! Làm thơ - tình đã nhịp cung tơ khích lệ người - thơ, chẳng thể ngờ... Ta nguyện những bàn tay thánh thiện đem tâm hồn trải rộng trời Thơ... 15- 01- 95 (1) Tô Đông Pha đời Tống, được tiểu thiếp là Triêu Vân theo hầu sớm tối. Sau, nàng mất sớm. DUYÊN...XA LỘ àn/19 Trên xa lộ một buổi chiều xe ngon trớn seat-belt liều bỏ lơ ba mươi lăm dặm một giờ đang tăng tốc độ không ngờ đằng xa đèn vàng nhấp nháy... như ma cho xe chậm lại... vội rà... thắng chân Mười. Năm. vận tốc giảm dần... vừa ngưng bảng Stop bỗng... Rầm... đụng xe ? Xuống nhìn móp chút hề chi xe sau người đẹp lái tê nụ cười... gật đầu “xin lỗi” một lời như vui mở hội “xong rồi!” “gặp sau!” ......................... bây giờ hai đứa thân nhau ngó xe nhìn bạn thơ đâu dạt dào… 9-12-95 LÀM DUYÊN Trưa mùa hè nắng chang chang ngồi chờ xe ngã ba đường ngủ mơ nhìn quanh quẩn bỗng ngẩn ngơ xe bên huyền nữ mải tô môi hồng hẳn chừng ăn uống vừa xong vội làm duyên mặc người trông... nhoẻn cười đã đành hư ảo cuộc đời vẫn cần hình tướng cho trời đất mê... 25-7-95. Đợi đèn xanh-Jackson/Story Rd, SJ. SẮC ĐẸP CHÌA KHÓA HẠNH PHÚC Nghe tiếng rao QH trên đài Chuông Vàng 22-7-95 “Sắc đẹp là chìa khóa...hạnh phúc” vừa nghe ai nói... tái tê lòng ba mươi năm bốn mươi năm trước trai xóm Đoài thương gái cửa Đông... Hà Nội tiêu điều năm cửa ô dinh quan Thủ...(1) đẹp nhất thành đô ta không mê... chỉ mê hình dáng gái ngọc ngà đài các tiểu thơ !! ta đã quên mình... kẻ tiểu sinh ba đời luân lạc kiếp lênh đênh không tiền không bạc không danh phận chôn nặng tâm tư một chữ tình... nghĩ chẳng bao giờ... sẽ gặp nhau lấy nhau? mộng hảo ! chuyện ngàn sau... cuối cùng có lẽ là duyên số quen biết... vì thương bạn “đỡ đầu” hứa hẹn... rồi chung sống một nhà -đại đăng khoa với tiểu đăng khoa- chuỗi ngày hạnh phúc trôi mau quá va chạm tình thơ kém mượt mà... Thực tế lương vừa đủ áo cơm tiền đâu mua sắm- phấn và son cho người đẹp, rất ưa làm đẹp - không bón chăm- hoa sẽ mỏi mòn... rồi... một ngày kia- thật phũ phàng ! em theo tiếng gọi kẻ giàu sang... bỏ nhà bỏ bạn... ân tình cũ chắp nối duyên ngang trái... ngỡ ngàng... để bẽ bàng trong cuộc sống chung tay ba- rẻ rúng cánh phù dung ! gia đình ai bỗng dưng tan nát héo hắt mình chăn gối lạnh lùng !! Biến cố ngày Ba Mươi tháng Tư gọi nhau đi cải tạo- lao tù?- cách ly chồng vợ cha con...để bà cháu nhìn nhau khóc ngất ngư !! Thì... mối tình hờ... cũng rã chia đi tìm duyên mới nẻo đường khuya “Đổi đời” người đến từ rừng núi nắm trọn quyền sinh sát “ngụy kia” ! cũng khó tâm đầu ý hợp nên vượt biên mong tới bến bình yên không may... cùng nhóm sa tay giặc hãm hiếp... đem đi... đốt rụi thuyền... Từ đấy không ai còn gặp lại “Hà thành Hoa hậu” ...biển mênh mông... Hôm nay, nghe đọc buồn tê tái : “Sắc đẹp... phải là Hạnh phúc” không !? 22-25/7/95 (1) Dinh quan Thủ hiến. PHƯỢNG Tặng những người tên Phượng Ngày nào Phượng nở đẹp quê hương đỏ một màu hoan lạc phố phường mỗi độ Hè về mong lãnh thưởng qua mùa thi chớm mộng yêu đương Bảng vàng dù chửa thấy đề tên cũng chẳng buồn vì vẫn có em bên cạnh và đi chung một hướng hẹn rồi thắt chặt mối tiền duyên... Nhưng bừng cuộc chiến vội lên đường -Em một phương trời- ta một phương !- Phượng đỏ rụng đầy văng huyết lộ Kinh thành tan nát khói mù sương !! Năm năm- dép vẹt chiến khu Ba, khu Bốn -rừng sâu núp mái nhà Chợ Đại- một chiều nào ghé lại quán trà- nghe giọng Thái Thanh ca... Ôi! nhìn...quán chủ lại là em -vẫn mượt mà, xanh tóc trải mềm... vóc đẫy đà thêm... -hoa có chủ!- phong trần -bạn cũ, dễ dàng quên ! Ta không mong nhận lại người xưa hò hẹn xa xôi quá ! chuyện đùa ? lưu lạc -mỗi người riêng số phận, giã từ đường vắng...lụt trời mưa... Rồi... từ ngày ấy chẳng bao giờ thăm lại kinh thành nhớ ngẩn ngơ Thời thế đổi thay- trường, lớp vắng Phượng không còn nở… lạc hồn thơ... Hôm nay bỗng được đọc thơ người Phượng biếc một trời Hạ đỏ Ôi ! ta chợt nhớ về năm tháng cũ bao nhiêu kỷ niệm ấm bờ môi... QUỲNH ạn49 Ta đã mê say bóng dáng quỳnh từ ngày tan nát mộng thư sinh. Nụ cười thục nữ ... làm bao kẻ chìm đắm trong giông bão ngục hình !! Ta vốn mê quỳnh một dị hoa hương trầm thanh khiết vẻ kiêu sa mười hai tháng đợi xem hoa nở búp mở dần khoe cánh ngọc ngà... Ngủ một năm dài nở một đêm nỗi riêng rồi khép lại... triền miên ? Ta không hiểu (chẳng bao giờ hiểu) nổi ý người em gái thục hiền !! Ta chẳng bao giờ hiểu được nhau dù bên môi thủ thỉ đôi câu hẹn thề Thế giới đi quanh nhỉ cũng chẳng qua ngàn vạn vực sâu ! Thì khác chi Quỳnh Như... với ta ngồi gần nhưng mắt vẫn nhìn xa... ngàn trùng cách biệt... thân và ý thỉnh thoảng tên nhau nhắc... gọi là... 16-7-95 XÔN XAO Gặp nhau đã mấy thu rồi chào nhau -Thưa...ạ mỉm cười “dạ, vâng” ! xa nhau chỉ một con đường tâm hồn như vạn dặm trường quan san héo khô Xuân muốn vội tàn trong tim ta vẫn nồng nàn ý thơ Chiều Hè cây đứng trọi trơ gặp Em ngồi hóng gió chờ mong ai ? Thương em mái tóc buông dài da khô mắt trũng u hoài nét nhăn chợt nhìn xuống bỗng băn khoăn vô tình hay cố ý quần vén cao bộ đùi tròn lẳn- khát khao lõa lồ da thịt... xôn xao tâm hồn... 14-7-95 KHI YÊU NHAU An/53 Khi yêu nhau… ai còn phân tuổi tác không nhớ mình đầu xanh hay tóc bạc Biết rằng Em đẹp Thế thôi đôi mày đậm nét đôi môi gợi tình vòng tay bấu sát thân hình trong hoan lạc thở gọi “mình yêu ơi!!” 20-7-95 LỬA LÒNG NGUỘI TRO An/66 Cả một đời khổ vì yêu cuối đường ngồi vẽ dáng kiều trong Thơ trăng ngàn vẫn đẹp như mơ sóng hồ thu gợn lẳng lơ ý hồng Bỗng nghe chí... chóe chuột đồng mê nhau đuổi cắn lửa lòng nguội tro... 5-3-95 CHƯA BIẾT EM bb54t/t1 Chưa biết em bao nhiêu tuổi đời cầu mong quen muốn gặp nhau rồi! Hỏi vì sao? Trả lời không được nếu chậm thư buồn với nhớ thôi! Vừa mới quen chưa biết có : Ừ đã làm... và tặng mấy vần thơ không hay- nhưng chắc là trung thực ngỏ nỗi niềm thương... tự cổ sơ ! Thân nhau, thư viết ngắn hay dài cũng được - chỉ cần mấy chữ thôi Thành thực. Bao dung. xin cố giữ Sao Hôm rồi sẽ gặp Sao Mai!! 6-3-95 NỬA ĐÊM VỀ SÁNG an/17 Gặp nhau. chừng đã muộn màng trời cuối năm. Một màu vàng thụy ly Em: tình đã lỡ xuân thì hướng dương còn ủ bóng quỳ nương xa Cô đơn. có khác gì ta cuối đường vẫn mộng cánh hoa nửa mùa Ừ, yêu ! nào phải chuyện đùa hễ thơ là mộng dễ chừa được sao? Gặp em. Tình muốn xôn xao nửa đêm về sáng gọi... nào thấy ai?! hương thừa... nhẹ thoảng trên môi mùa Xuân đẹp, xấu... tương lai đoán mò... 13-2-95 BÀN TAY ẤY, VẪN TẢO TẦN àn/22 Tặng các bà vợ hiền Đôi bàn tay Đôi bàn tay ngọc ngà ta đã mê say thuở nào Bàn tay ve vuốt ngọt ngào như ru ta ngủ dạt dào hồn thơ Bàn tay dìu dặt cung tơ cho ta quên nỗi bơ vơ ngàn đời Bàn tay mềm mại nụ cười nắn xoa trị bệnh cho người mang ơn Bàn tay âu yếm ta hôn thơm mùi tục lụy băng sơn rã rời đôi tay chèo lái ngược, xuôi nâng niu con đỡ mẹ nuôi thăm chồng để rồi... má nhạt phai hồng lệ khô đôi mắt ngại ngùng bước chân Tha hương còn thấy gì Xuân ? Bàn tay ấy vẫn tảo tần sớm hôm giúp chồng trả nợ áo cơm chân thành xin gửi nụ hôn tặng người... Cảm hứng từ bữa ăn trưa nhà SL. 19/02/95 NGÀY XƯA...YÊU an/24 Ngày xưa yêu. Miệng có cần hôn ? vẫn thấy đê mê... đến rợn hồn vẫn nhịp hòa chung hai thể xác ôi, tình chất ngất đỉnh Hoa Sơn... Ngày xưa hôn miệng có cần đâu ! vẫn sống bên nhau đến bạc đầu vẫn đẹp yêu đào đôi má đỏ xanh trùng dương mắt lệ huyền châu Ngày xưa hôn chỉ phớt qua môi chưa thấm mùi hơi thở tuyệt vời đâu biết giao thoa bằng miệng lưỡi động Đào hương thủy ngập tràn...Ơi ! 23-02-95 BẨY GIAI ĐOẠN ƯỚC MONG An81 Ước mong gì...ở tuổi lên mười? một nụ cười... dù nửa miệng thôi cũng đủ... gợi hồn thơ thái thủy rồi... xa... muôn kiếp biệt trùng khơi... Ước mong gì? ở tuổi hai mươi Thương lá dầu …hoang vắng... nụ cười không hiểu một lời... đau một kiếp Lỗi mình? hay lỗi Chúa...Trời ơi ! Ước mong gì? ở tuổi ba mươi Phố cũ, Huyền Trân...nhớ miệng cười Gái chính tâm... không theo chính đạo Tú, Anh…nào dám nhận em nuôi... Bốn mươi tuổi? - đã ước mong gì ? Diễm ảnh, Mai chi... nhớ lạ kỳ Cho cả tâm hồn, dâng thể xác Tuổi hồng, ẩn nhẫn phận Song Nhi (1) Ước mong gì? ở tuổi năm mươi Xứ lạ, say mê những nụ cười gái ngoại nhân... tràn trề sức sống thương hoài, nhớ ảnh tượng xa xôi... Sáu mười? - hồi tưởng bóng hình xưa Gặp một lần...yêu mãi...chẳng chừa Thanh Thủy. Bích Lan. Mai. Thúy Ngọc Thu tàn rồi. Có đẹp, chiều mưa ? Bẩy mươi? - Ừ, chắc sẽ còn mê tiếng hát Liêu Trai, nhạc diệu kỳ Tóc xõa. Môi hồng và má đỏ Nụ cười phấn nữ, mắt yêu ly... 11 giờ 20.9.94 Đi bộ. (1) Song Nhi, vợ thứ của Vi Tiểu Bảo, trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký. RIÊNG MÌNH TA ĐỨNG bb48tt 1 Chán rồi. Chán... chán thật rồi bạn bè điên đảo tình người đảo điên “Cái Ta” vĩ đại để trên hoài nuôi thù hận dễ quên ân tình Thì thôi một kiếp phù sinh riêng mình ta đứng một mình ta vui... 8-95 VẪN NGƯỜI ĐI TRƯỚC LÀ EM... bb48t/t1 Hơn bẩy giờ sáng thứ hai rủ nhau đi bộ mặt trời lên cao xóm giềng đi vắng nơi nao chim đâu lặng tiếng cây sao im lìm vẫn người đi trước là em vang đều tiếng gậy chống êm tiếng giày tuổi hồng biền biệt mây bay hồn nhiên vui sống những ngày cuối thu... 6.8.95 TA CÓ THẬT YÊU ? vb61 Ngày thường, ta vẫn thương vẻ đẹp rất chân phương của em - hòn ngọc bích hoa đồng dịu sắc hương... trên lối mòn ảo ảnh đời buồn nhịp vô thường kiếp hoa, Ừ, mỏng mảnh như bọt biển, hơi sương Hôm nay, em nhuốm bệnh nét ngọc thấy hao gầy co ro trong gió lạnh run rẩy, tím chân tay nhợt nhạt quá, bờ môi tê tái ôi, nụ cười... hơi thở không thơm dịu uể oải nói, từng lời... Ta không còn mê đắm như ngày tháng bình thường... môi em, nhìn, muốn cắn giờ chỉ thấy thương...thương Ta có thật yêu không? hay chỉ thích môi hồng mắt xanh và má đỏ ôm ấp, những mùa Đông? Ta có thật yêu em trong mạch máu, trái tim? hay chỉ mê hình tướng như mây trắng qua thềm... 7-12 Ghi lại những ngày đưa Kha đi khám bệnh. SÂN TRƯỜNG, vb62 CẤY MẠ XANH NON Trời tháng Mười lạnh về đêm sương thu buốt lá lại thêm khói mù lái xe đường phố vật vờ thoát ra xa lộ vù vù chim bay hỏi đi đâu những phút này mười giờ khuya vẫn dạn dày gió sương ta đi mở rộng biên cương xứ Cờ Hoa dựng quê hương Lạc Hồng bao người con gái tóc bồng lưu vong mấy kẻ xa chồng xa con Sân trường cấy mạ xanh non để ngày mai đẹp vàng son mộng đời... Kỷ niệm buổi đi đón NgGiao. Milpitas Adult School 21.10.93 THÀ KHÔNG GẶP LẠI vb63 Cảm hứng từ những vụ vợ chồng ly cách nhau khi đến Mỹ. Mười tám năm xa, vạn tháng ngày chờ nhau từng phút, nhớ từng giây lắt lay mình, tấm thân còm cõi không tự do - cơm áo - đọa đầy ! chịu đựng, mong... rồi gặp lại nhau xứ người - hoa thắm cỏ xanh màu... nắm tay, vui chuỗi ngày dư giả quên ngục tù, thân xác khổ đau... Mười tám năm xa... đến một ngày chim lồng xổ cánh gió tung bay... vượt trùng dương, vạn ngàn mây nước hăm bốn giờ - từ Đông đến Tây... Bốn mắt nhìn nhau... lệ muốn nhòa không còn xa nữa? (vẫn còn xa như bao năm tháng, bờ Nam Hải chia mối tình son sắt, ngọc ngà...) Ôm lỏng vòng tay... như lạ lùng mùi hương xưa thoảng ý mông lung... môi không thắm thiết như ngày cũ nhìn lũ con khôn lớn, ngại ngùng…? Xum họp nhau, chưa được mấy ngày cha con, chồng vợ đã chia tay... (Vợ mình thành vợ người! Ôi khổ Mười tám năm dài... lắm đổi thay!) để một mình... trơ trọi xó nhà không còn xa tạm... trọn đời xa..! Thà không gặp lại... không còn thấy hình dáng nhau, hơi hướng... lệ nhòa... 15-11-93 THUA EM vb66 Hai tuần. Mới được bốn bài thơ Mười Chín. Hôm nay. Chẳng đợi chờ Ngâm ngợi một vài câu nhạt nhẽo dạt dào, cảm hứng đến không ngờ... Làm thơ?- Ta bắt lại hồn xưa ba đứa chơi bi. Đáo. Chạy đùa Ta trước. Em sau. Bèn xử ức Cho “người ấy” thắng. Bắt anh thua Lúc nào anh cũng chịu thua em cho đến bây chừ - đôi bóng chim vẫn một đường bay hai lối ngược chiều rời rã cánh -xót xa tim... 20-6-94 NGHĨ VỀ ĐƯỜNG MINH HOÀNG vb71 Ngày xưa, yêu chẳng kể cương thường ngôi cửu trùng mê gái họ Dương cứ nghĩ Đường Minh Hoàng dại dột cưóp tần phi, đảo ngược biên cương... Ồ, Thái Chân, nàng đẹp lắm không? để thơ Lý Bạch biếc tô hồng Bệnh gì răng miệng? phương Nam phải gửi lệ chi về chữa - uổng công?! Rồi... một Thu, quen dáng mộng hoàng mũi cao huyền hoặc nét thiên trang Ta về đắm đuối trong nhung nhớ giấc lụa hoài thương kẻ lỡ làng... Hẹn đến thăm em, một buổi nào để hồn thơ quyện mộng trăng sao... trong không gian lạnh lùng, xa thẳm lóe tận thiên thu chút nắng đào... Ta gặp em thương... đã mấy lần chưa bao giờ nói chuyện tương thân... không thì giờ gởi niềm tâm sự dù mắt trao duyên, điệu nhớ vần... Rồi... gặp hôm này rực nắng trưa ngồi bên Phi Hậu tưởng mình Vua... đầu mày, cuối mắt, môi hò hẹn tâm sự trao nhau, biển gió lùa... để rồi...về nhớ nhớ rồi thương! hai đứa hoài mơ một bước đường không nghĩ Đường Minh Hoàng dại dột cướp tần phi, đảo lộn biên cương... Jan.8/15, 1994 HẾT CÒN MUỐN...YÊU vb73 Hai người thơ. Một buổi trưa rủ nhau ra chợ...say sưa với Đời Đông ơi ! Nhìn chỉ thấy người Ồn ơi ! tiếng nói, tiếng cười… Vui ghê Ngắm. Chào người đẹp chán chê làm sao ra khỏi bờ mê, bến cuồng Ngồi bên. Đôi má ửng hồng hai cô...nghiêng nước có chồng, con chưa? Chuyện trò. Ăn uống. Bông đùa cúi đầu. Che miệng bỏ bùa cho ai? “Ăn đi thôi uống đi thôi đừng quên...món mắm tôm... Ôi ! quốc hồn...” Đôi môi mềm. Bóng. Thật ngon mắm tôm ăn mãi... hết còn muốn... yêu. Kỷ niệm đi ăn trưa với Duy Năng tại Chợ Lion-Dragon- 4-9-94. NỬA KHUYA, NHỚ QUÊ vb74 Ngày xưa, còn ở quê nhà Sàigòn nổi tiếng ngọc ngà Viễn Đông thiếu chi cỏ nội, hoa đồng mắt xanh Cléopâtre, má hồng Tiểu Siêu Ở đâu, chẳng có Tình yêu ngõ cùng, gác lửng, nắng thiêu lửa hè rủ nhau lên núi, hái chè đồng không, bụi trống rụt rè môi hôn hết rồi... từ buổi núi sông cờ vàng đổi chủ hãi hùng bước chân rừng phong, lá đổ bao lần nửa khuya thức hướng mây Tần nhớ quê. HƯỚNG DƯƠNG Chiều xưa. Ngõ vắng - Huyền Trân cánh hoa phượng trải bước chân em về Theo sau. Em chẳng nói gì lòng anh mê đắm như quỳ hướng dương. TRAO HÔN LẦN ĐẦU Đời đau khổ tự bao giờ trăm năm - chớp mắt còn ngờ chiêm bao trên kia lơ lửng ngàn sao dưới này riêng có mình thao thức buồn thuở nào mở động càn khôn ngập ngừng trai gái trao hôn lần đầu… BAO NHIÊU KẺ TỈNH, vb78 MẤY NGƯỜI SAY? Ở cõi nhân gian hệ lụy này bao nhiêu kẻ tỉnh - mấy người say? Lâu mau, phải ở trong tay Chúa? cười khóc, theo nhau cũng một bày... trong khổ đau...ai viết, nói thơ có khi dối mộng, lúc vay mơ... một vùng Lạc Uyển trăm màu áo đôi phút Tiên Sa vạn bến bờ... Ồ! Tuệ Nga! trong ngọc trắng ngần thơ màu Thiền đẹp một trời Xuân... có buồn chút... cũng thương tâm sự êm ngọt như trăng buổi thượng tuần... Ơ! một Vi Khuê nhịp mấy phương trời xa... Kiếm Các rạng đài trang... có mơ hoang... vẫn tình nhi nữ đời đẹp, không yêu...quá dị thường! Ôi đẹp! Ôi buồn dáng Huệ Thu cay như men đắng bước sa mù... có say thôi... mượn hồn nam tử thức tỉnh, bao lần giả dại ngu... đời đẹp, gì hơn mộng với thơ dù trong giây lát đã tan mơ... Mai sau tình gửi hồn cây cỏ để chuyện lòng rung nhịp óng tơ... 18-10-93 VIRGIN MOON vb81 Loving beauty We longed for the Virgin Moon Yet, for years we could not find one soon One day a young girl came to our sight with beauty that was hard to hide When she smiled her charm appeared rendered colorless all flowers’ sphere In Summer’s morning She was bathered in fresh pool In a cool bed she watched the virgin moon O night too short, too early sunrise rejoincing all days she’s never tired Then the war cannon were heard shaking the earth her hairspins scattered over the Golden Park death caught her among the departed Since we see no more her jade face Only here’s the empty death place... August 14 TÀ ÁO BAY An83 Tà áo bay Tà áo bay thướt tha trong gió lướt theo mây năm màu: tím, đỏ, xanh, vàng, trắng không uống nhưng lòng cứ đắm say cứ đắm say... và cứ thiết tha chưa từng thân thiện với “người ta” lần đầu thôi- đã như quen biết từ lá mơ xanh tuổi ngọc ngà Vũ khúc Nghê Thường đây? phải không hơn ngàn năm đẹp mối tình hồng Tây cung hé nụ cười khuynh quốc để lụy - Minh Hoàng - tội Tổ Tông Dương Thái Chân Dương Thái Chân đẹp chi? để đảo lộn nhân luân Thay chồng, cướp vợ người, không lạ! An Lộc Sơn yêu... hóa loạn thần... TÀ ÁO BAY an82 Dương Quí Phi Dương Quí Phi bao nhiêu máu lệ đổ ê chề xương khô chồng chất cao bằng núi đem xác thân mình ngăn lối đi của giặc? hay là kẻ đáng thương lầm mê trong Dục giới Vô thường Tham si, ái dục: tình ma quỷ Sân hận, lầm than cảnh máu xương Rồi... cuối cùng là ảo ảnh thôi Mấy ngàn năm huyết sử qua rồi... còn đây... những tấm lòng hoang dại Tà áo bay... nhìn... một thoáng vui... Cảm hứng từ vũ điệu Dân Ca 3 miền của Ngọc Hiếu (8.6.93) BỐN CHÍN NĂM TÌNH NGHĨA vb85tt1 Tặng hiền nội Bốn chín năm! như mới thoáng qua- một ngày đông, lạnh thấm xương da... Trời trưa bỗng hửng vàng hoa nắng hai kẻ không quen, một mái nhà... Cũng chẳng “Yêu” và cũng chẳng “Thương” như trong tiểu thuyết xứ Tây Phương Theo (vâng??) lời cha mẹ...và mai mối nối tiếp tam luân với ngũ thường... Chưa có lần nào nói với nhau đôi lời, hay chỉ một vài câu... (làm thơ...để mộng... rồi đem tặng thiếu nữ bên sông ngập lá dầu...) * lá trầu “Em chỉ là em nhỏ... xóm nghèo chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu... chưa từng nghĩ đến thương và nhớ Anh - gọi là anh- kể cũng liều...” Thôi, thế không duyên, chẳng vợ chồng xa từ... kháng chiến ruộng vườn không... không còn gặp nữa...- đời anh đã trói buộc trong khuôn thước lạnh lùng... Tẻ nhạt bên chăn gối - hỡi ơi bao nhiêu gánh nặng trĩu trên vai... bỏ đi đèn sách, quên thơ... mộng lo áo cơm, tranh thủ với đời... Bốn chín năm, tình nghĩa - khó quên, vợ chồng, bè bạn - nợ và duyên..? tóc xanh đã bạc - chân run mỏi cát bụi mờ... đôi mắt ảo huyền ! Biết được bao nhiêu ngày tháng nữa? đường đời gian khổ...vẫn còn vui... lửa hương, thôi ấm tình hương lửa thù nghịch nhau, xa cũng ngậm ngùi... đời có chi là vĩnh cửu đâu ! bao nhiêu diễm ảnh đã phai màu... Huyền Ca chỉ vọng trong tâm thức Bốn chín năm cười, khóc biển dâu... 10-10-93 PHƯƠNG ĐÔNG...MỘT VÌ SAO vb88 Lạc loài từ thuở mắt xanh mơ đi giữa thiên hà kiếm dáng thơ ngơ ngác qua trăm đường ngõ mộng thương mình, vẫn một kẻ bơ vơ Lối mê tìm đợi ngôi sao sáng chỉ hướng qua mau bát trận đồ thế giới mộng thơ dù có đẹp không ngoài sinh tử với hư vô cõi trên, cõi dưới, khác gì đâu! ái ngã, muôn ngàn kiếp khổ đau thơ có còn thơ - chia cũ, mới? văn gì phân kẻ trước, người sau! phương Đông, vi diệu một vì sao lấp lánh - như trăng đẹp thuở nào... chưa gặp, vẫn thương - người một điệu không thần tiên, cũng mộng tiêu dao “phòng khuê, thiếu phụ biết chi sầu” Bồ Tát không màng chuyện khổ đau đời có gì đâu, thương với hận ngàn xưa tình đẹp để ngàn sau... Cảm tác thi phẩm Cát vàng và Tặng phẩm Tình Yêu của Vi Khuê.-1995 GIẤU MẶT 5-bb50 Từ “Bài-thơ nón nửa vành nghiêng...” Ngày xưa. đang tuổi học trò mùa hoa phượng nở hẹn hò với ai? Vừa đi vừa ngó lại bài buổi trưa. Nắng. bóng đổ dài hàng cây. Trời xanh. không một vẩn mây chợt nhìn. tà áo trắng bay bên đường. dường đi một lối đến trường? - nói vu vơ muốn hỏi nàng làm quen hững hờ làm dáng làm duyên bài-thơ nón nửa vành nghiêng lửng lờ lần đầu đã cách đôi bờ lần sau nữa vẫn trông chờ nụ hoa đất trời bỗng nổi can qua xa nhau lần cuối rồi xa muôn đời..? Hôm nay lưu lạc xứ người trên sườn núi thoáng nụ cười Thánh Cô? đăm đăm nhìn nhớ người xưa đang mong thấy mặt cánh dù đã che... 5.8.95 THÁNG CHÍN bb28tt 1 ? Tháng Chín trời đổi khác gió lạnh Đã vào Thu mây một màu xám bạc buồn... một kiếp phù du Hôm nay, đường nhộn nhịp xe xuôi ngược... ồn ào Trẻ bước nhanh đến kịp buổi tựu trường... xôn xao Cả một thời hoa nắng vụt... trở lại như nhiên trong sân trường im vắng trầm lặng giấc mơ huyền... Em về Thái Hà ấp chốn hoa lệ Thủ đô ta vùng trời mây thấp biển: nước mặn, đồng chua Từ ngày ấy xa nhau hò hẹn chẳng một câu giã từ không một tiếng nửa thế kỷ...còn đau! Hôm nay, trời trở lạnh tựu trường, buổi sớm Thu vẫn cõi lòng cô quạnh chìm nổi nét đan nhu... 1-9-95 THU ĐÃ TÀN CHƯA? vb57tt 1 Thu đã tàn chưa? - lá rụng đầy vườn sau ngõ trước. Nhạt nhòa mây trời buồn ảm đạm màu quan tái thương cỏ cây khô, nhánh héo gầy... lặng lẽ, vây quanh những núi đồi quên thời tiết đổi tháng năm trôi... xa thành phố - bóng xe thưa vắng tĩnh lự thiền sinh ngắm đất trời... đời thoảng qua -tình cũng thoảng qua người mong gần, vẫn hững hờ xa... kẻ gây phiền não còn vây bủa diện bích mười năm, nhớ Đạt Ma Không muốn buồn nhưng vẫn thấy buồn chia ly, già, bệnh... khổ nào hơn? đói cơm thiếu áo, đời vô vọng mất tự do, ma trách quỷ hờn... Thu đã tàn hay Đông sắp tới khác gì đâu? -những chuyện xưa sau! Ba mươi, tháng cuối, chờ năm mới điệp khúc ưu tư lại bắt đầu... Thu đã tàn chưa? - lá ngập đường không yêu ai - vẫn ngậm ngùi thương thương mình, thương bạn, thương đồng loại đốm lửa đêm bay giữa Thái Thường... 30-11-93 TA MÊ...GIỌNG NÓI ẤY, ĐOAN TRANG án/18 Thân tặng ca sĩ Mai Lan Ba mươi năm trước... tóc còn xanh đôi mắt ngời hương sắc thị thành... đã mấy chiều... đi theo gót ngọc áo dài trắng...ủ mộng thư sinh ! Rồi.. buồn... sau những phút điên mê để lấp chôn tâm sự não nề... Trà thất ghé... tìm ly rượu đắng nghe câu hò, tiếng hát hồ ly... Mai Lan đấy! Thuở tóc buông lơi lả kín bờ vai- có những người theo bước liên đài mơ cánh bướm huyền hồ xa mộng mấy trùng khơi!! Chưa yêu, nhưng tự hẹn hôm nào gợi chuyện tâm tình (chẳng được sao?..) Khói lửa một ngày, chia cách vội hai mươi năm, kiếp sống lao đao... xứ người... gặp lại, lạ lùng không Em : mắt còn xanh, má vẫn hồng... như thuở ba mươi, ta vẫn sợ đôi môi khép kín chuyện tình chung... Ta mê, giọng nói ấy, đoan trang ru nhẹ hồn thơ sớm bẽ bàng... Quyến rũ ghê... và êm, ngọt quá ! hiền hòa, không kém vẻ kiêu sang!! Mai Lan đấy ! có lạ, xa đâu “Em thích thơ không?” - nhẹ gật đầu. Xin tặng mấy vần, tuy ngắn ngủi làm thân- hứa hẹn đến mai sau... 1-2-95. Tần Ngọc. YÊU ĐƯƠNG : HAI CHỮ THIÊNG LIÊNG Tháng Hai Ngày thiếu đêm dài lịch vo tờ cuối ném ngoài vườn không Trời đen sắp nổi cơn giông mưa lai rai gió lạnh lùng hồn thơ Vén màn. Nhìn. bỗng sững sờ bồ câu âu yếm... trên bờ dậu thưa hôn nhau chừng quá say sưa quên người nhìn mặc gió mưa... như mình lao đao một kiếp vì tình dù cho nước đổ dù thành sẽ nghiêng Yêu đương: hai chữ thiêng liêng ba ngàn thế giới phải riêng đâu mình ! 28-02-95 |
|