Số ra ngày 01/01/2019: Sinh Hoạt & Đổi Mới |
thơ | |
THƠ XANH | |
Xin đăng tiếp THƠ XANH, một thi phẩm khác trong Tổng tập I Thơ Dương Huệ Anh (gồm 6 thi tâp), ấn hành năm 1997 tại Mỹ quốc, - sau các thi phẩm Gót Ngọc Quan Âm, Thơ Hồng, Hai Mươi Năm Lưu Vong...Xin cảm ơn. BBT 8/10/2017. THƠ XANH Kể Truyện Mính Quê tôi ở một làng xa Nam Định, Bến Đò Quan, cách mấy dặm đường thôi. Đi bộ cũng xa, Từ nhà lên tỉnh, Quá nửa đường, Đã thấy mỏi chân rồi! Bố tôi, một (bần) cố nông cần cù, chịu khó, Mẹ tôi nghèo, vốn liếng có gì hơn ? Ruộng đã không, bạc tiền chẳng có, Lưu lạc thị thành, kiếm gạo nuôi con! Bố tôi cũng là người ưa chữ nghĩa, Sân Trình, cửa Khỏng, mới ghé chân qua .. nhờ chăm chỉ học hành, Thông mọi lẽ, Chuyện xưa nay, trời đất, chuyện gần xa!! Bố mẹ tôi, dù làm ăn vất vả, Quyết cho con ăn học được bằng người .. Quà biếu đầu năm, Trung Thu, khánh hạ, Để lấy lòng, Tình sư đệ tròn đôi! Riêng tôi không lười, cũng không chăm học, Sớm yêu thơ và yêu cả Nàng Thơ .. Kết quả: thụt lùi, trâu cày nặng nhọc Hai lần thi, bằng Tiểu học mới qua .. Cho học thêm, Dở dang, càng lận đận Bỏ học, về quên, lánh nạn, làm thơ .. Bán, mấy ai mua, Biếu, không người nhận “Làm thơ để mộng và mơ, Thơ nào nuôi nổi người thơ, Bao giờ!” Rồi nghỉ học, đi làm mong giúp bố, Lương tháng đầu, mua chiếc lục huyền cầm.. 5 tháng sau, về quê chơi, ăn Tết, Ở nhà luôn, Mẹ cấp dưỡng cho rồi .. Nhà vẫn nghèo, bạc tiền cũng hết, Cơm no một bữa, nhưng chẳng thiếu tình thương! Năm At Dậu, (1945) người chết đói đầy đường Sinh lộ mói đi tìm … Theo Cách Mệnh !! (Thơ Xanh – Trang 160) QUÊ TÔI Tôi về thăm lũy tre xanh, Cuộc đời phẳng lặng, mái tranh hiền hòa Quê tôi đó, -Giải Nhị hà – hàng năm, từng lớp phù saa đỏ bồi ! Xa, gần, Sương núi, mây đồi, Tưng bừng lúa chin, sáng ngời mạ xanh! Hai mùa cấy gặt – Long lanh Mắt cô thôn nữ – Quẩn quanh chuyện nhà .. …Tháng rồi, đi chợ Huyện xa, tháng Giêng ăn Tết, tháng Ba hội làng … Chuyện xưa, tích cũ Hồng Bàng, Vui chơi, Cố sự hoang đàng, Có sao!? LÀM THƠ Năm 39, tôi rớt bằng cơ thủy* Chiến tranh thế giới … khói lửa bùng lên.. Ở Đông Dương, (bọn) Thống sứ, Toàn quyền Vẫn không lo. Phong trào thơ ủy mị Thế Lữ mơ tiên, Huy Cận ưu phiền Xuân Diệu phân tích tình yêu, lý trí. Vũ Hoàng Chương – Thơ? Nhún nhẩy say mềm Đinh Hùng khóc người yêu Bên mộ chí Hàn Mặc Tử, nước Chúa vẫn mơ tìm Ta làm bài thơ đầu Vô nghĩa lý đem tặng người Người chẳng đọc một câu. Làn đầu, ta biết ý nghĩa khổ đau Của kẻ yêu người, người không đáp lại! Còn đem mối chân tình Đi hủy hoại ** “Khổ thay, ta đã yêu người, Làm sao quên được? Suốt đời … không quên!” *Bằng Tiểu học ** Thư bị ném vào thùng rác BỎ LÀM THƠ Ta đã yêu thơ từ thủa nhỏ, Lần đầu tiên viết bản tình ca… Năm mười lăm tuổi, tình thư ngỏ Gửi bạn, đường khuya, mộng thái hà Hay? Dở? Bài thơ ấy của ai? Của ta, của bạn, của bao người Ghép lời, mượn ý, nên vần điệu, Chỉ muốn khoe tài với bạn thôi! Thơ tặng cho ai, có ích gì? Đáng buồn cho những kẻ tình si – Thư không trả lại, người không đọc, Chỉ nói:” Thơ à, cũng được đi!” Lại đem thư nạp cho cô giáo, Chuyện đến tai cha, that bất ngờ! Thú tội ham chơi – đành chịu hứa – “ Từ nay, xin học, bỏ làm thơ!!” CHẠY LOẠN Năm tôi mười sáu tuổi, Chạy loạn, lánh quê nhà Muối dưa, ngày hai buổi, Đi chợ, ngại đường xa Ở không, biết làm gì? Kéo cầy, đâu đủ sức! Cơm thổi, sống và khê, Giã gạo, chân đau nhức.. Đi câu, cá nuốt phao, Làm vườn, tay mỏi rã… Đành chịu, biết làm sao! Ra đồng, thi nhổ mạ, Nước ruộng bẩn, bùn sâu! Đỉa ở đâu nhiều thế!? Lòng buồn, không xiết kể, Ngày tháng, mong qua mau… Gửi hồn theo thôn nữ, Xin giấc ngủ bình yên… Đuổi đi, hình bóng cũ, Không nghe nữa… Tiếng quyên!! 1942-43 TƯ THUẬT Em hỏi tôi: tên họ, tuổi gì? -Hỏi gì hỏi ác. Hỏi làm chi! Không sao cưỡng nổi đôi môi ướt Quyến rũ, Mang mang đẹp dị kỳ! Gọi Phạm, nhưng xưa vốn họ Trần – Lạc đường, ông Tổ quá lần khân… Tháng mười, mười bẩy, ngày sinh nhật, Đối chiếu âm dương lịch, vẫn lầm ! Tuổi cọp, tuổi trâu, mình ở giữa, Sơn Tây, nguyên quán đổi Sơn Nam. Đọc tên, không hiểu tên mình nữa, Giải thích loanh quanh mãi, cũng nhàm! Diện mạo thường thôi, học cũng thường, Ưa thơ, thích mộng, lại hay thương… thương hoa, thương vật, thương cây cỏ, thương kẻ sa cơ, khách đoạn trường!! Thương vẩn vơ…rồi nhớ vẩn vơ, Bận làm, lo mấy chuyện bâng quơ… Đi buôn, nhưng có bao giờ lãi, Duyên lỡ làng luôn, bởi dại khờ !! Thơ Xanh Nửa trưa, giấc ngủ chập chờn, Nghe ai gọi, tiếng máy ròn rã kêu! Bên ngoài, trời nắng như thiêu, Trong hồn, rợp bóng Phượng yêu, Đỏ đường! Ngày xa xưa Nhớ mái trường, Mỗi hè phượng đỏ phố phường… Chia ly ! Người lên phố, Kẻ về quê, Bao nhiêu tà áo trắng, Mê một lần ! Không mơ xa, Cũng mộng gần Đi trong phượng đỏ Tìm vần thơ xanh…! Chú: Mỗi lần phượng nở đỏ thành phố là đến mùa hè. Học sinh, sinh viên sửa soạn nghỉ hè...mỗi người đi một ngả. CHO DẦU Bốn ba, lánh nạn quê nhà, Em vừa nghỉ học- mẹ già - chịu tang ! Hỏi tên: Dầu, Tuổi: trăng đang Lên ngôi - mười bốn - dịu dàng hồn quê. Hỏi em buôn bán những gì? - Chuối, cam, bánh đậu, nước chè, rượu ngang... - Không, tôi chỉ muốn đậu rang, Trà xanh, nụ vối, mỡ vàng,- hạt ngô! Em cười - che miệng - thờ ơ, "Bây giờ không có", -"Tôi chờ đến đêm" -"Sáu giờ, đóng cửa, giới nghiêm," -"Cho tôi ngồi nán, đợi thêm, ngõ ngoài!" Em vào nhà, hẹn đến mai, Hôm sau, cửa đóng, then cài, ngõ không! Rồi...theo tiếng gọi non sông, Vào khu chiến đấu, buồn trông ngày về! …Mùa thu, trở lại đường quê, Gặp em, nhà cửa yên bề... Trổ hoa! Đồng Phù -1943 CÓ MỘT ĐÊM NÀO Có một đêm nào... đi dưới trâng, Hồn nhiên nhìn, loé, ánh sao băng... Hương đồng man mác thơm mùi lúa, Em nhớ hoa đào ngả Vũ Lăng... Ta muốn cầm tay, hôn tóc em, - hàm tu thảo vẫn nở về đêm- Em cười, bước vội, chừng e thẹn, Không để người thơ ngỏ nỗi niềm... Em ghét hay thương, ta chẳng biết, Đường về, lối mộng, bước càng xa... Thương em, tay trắng ngần như tuyết, Ruộng mạ tanh bùn, cháy thịt da... Hai mươi năm, thoáng, lạnh lùng qua, Có phút giây nào, em nhớ ta? Nước chẩy qua cầu, chia mấy ngả, Trăng xưa còn đó, nhớ hoài Nga... Ta chẳng bao giờ mong gặp lại Người xưa, xa nửa trái cầu nghiêng... Quê nhà, lối trúc còn xanh mãi, Thương lửa dầu sôi, khổ xich xiềng... * Kỷ niệm đi chơi dưới trăng với cố nhân- 43 ĐI VÀO CÕI MỘNG Hôm nào, hoạt họa đi xem, Vào trong rạp, bỗng như đêm, tối mù Chim trên màn ảnh - lừ đừ Chạy theo chim bạn - gừ gừ - bồ câu Thực tình, có thấy gì đâu! Nghe hơi em thở nóng, mau dập dồn Quen rồi suối tóc em thơm Nồng nàn, mùi ngũ vị hương - ướt mềm Ngồi trong bóng tối, im lìm Tay em quấn quít đi tìm...tay ta Thả hồn theo dấu trân sa Đi vào cõi mộng...kiều hoa...ảo huyền * Kỷ niệm buổi trưa đi xem chiếu bóng với người xưa... THƯƠNG VỀ NAM HẢI Tôi đang tuổi mộng xuân đầu Cả hồn trinh bạch nhuộm màu thiên thanh thương về Nam Hải - áo xanh đẹp như thiên nữ trong tranh... hạ phàm... biết yêu là sẽ bẽ bàng biết yêu là sẽ lỡ làng... cứ yêu cành vàng, cha mẹ nuông chiều bao nhiêu lá đỏ bấy nhiêu mộng hồng... ba mươi thế kỷ- lạ lùng chuyện Tiên Dung với Chử Đồng... còn mơ... * Tác giả và người đẹp ở gần nhau. Nhà nàng giàu, nhưng tg cứ mơ và xây mộng đẹp. Đến một ngày gia đình nàng dời đi nơi khác lánh nạn thì không còn gặp nhau nữa. 1943 TIỂU QUÍ Phải rồi, năm ấy bốn mươi ba Bỏ học. Đi làm giúp mẹ cha Phả Lại, một hôm thành "Cậu Ký" Làm nghề "kiểm soát", hạch người ta... Chỉ có núi đồi với đá thôi Ngày xem thợ đẽo đục tơi bời Chiều lo kiểm soát ...và đo đạc Xem được bao nhiêu thước, mỗi người... Đời buồn một nhịp, muốn chồn chân Bỗng một ngày tiên nữ giáng trần... dáng điệu phiêu du... cười phóng lãng, hỏi tên? - Tiểu Quí, mộng ? - Tường Vân hỏi tuổi? em trêu: nguyệt chửa tròn - làm sao dám nói chuyện mơ hôn - Ngày ngày em đến... Trời xanh cũng Ngơ ngẩn như anh - kẻ lạc hồn... Ôm lưng, anh muốn cõng em đi Đến Suối Đào xưa - đẹp dị kỳ Êm thả cuộc đời xuôi cõi mộng Không đòi gì nữa, chẳng cần chi! Tết ấy, về quê- không trở lại Đường đời Tiểu Quí, giữ trong tim... Không tiền, không cánh, ta đành lỗi Giận chẳng là loan phượng, đến tìm... Giữa mùa Cách Mạng, ghé nhà ai Dạo tiếng đàn xưa, vọng cảm hoài... Khách với bạn qua... Ồ, Tiểu Quí hết rồi, lối trở lại Thiên Thai...* * Vì em nhỏ năm xưa đã lấy chồng!1943 EM TÔI Biết nhau, mười sáu trăng tròn Lấy nhau ngày ấy, ta còn... mê thơ Em tôi, có lẽ không ngờ Lấy chồng hàn sĩ Hay mơ hoa đào Vu quy, rượu lễ ngọt ngào Lần đầu ...bỡ ngỡ...đi vào... Tình yêu Đêm đông, lạnh ngắt phòng tiêu nệm rơm, chăn cỏ, lửa thiêu tình nồng rạng ngày, bẽn lẽn theo chồng về nhà nhị hỉ- qua đồng lúa xanh làng xa khói lửa chiến tranh bờ cao, trúc biếc chim cành líu lo đường đi, ngõ rẽ quanh co nhà em, vườn tím giàn nho chín hồng... gặp người cùng xóm, bên đồng chúc cô dâu mới " cháu bồng năm sau" thẹn thùng, em nhẹ lắc đầu nhìn ta không nói, miệng cầu: "Quan Âm" Mười năm, ba, bốn mươi năm Bướm bay trăm ngả, vườn xuân... Nhớ về... 1944 1945 Bao nhiêu biến cố xẩy ra Làm ta phấn khởi, làm ta hãi hùng - năm trước- Mùa đông giá lạnh không cùng Bao nhiêu mộng lúa chết, Đồng ruộng khô Thiếu thóc, vì giặc thu mua Trăm dân trông một vụ mùa - Uổng công Cửa nhà bán sạch - chạy rông "bao nhiêu người chết đói rồi Nhất nông, nhì sĩ"- nhà nông hết thời! Ngổn ngang đường phố, Rã rời đồng quê! Vụ chiêm năm ấy,-1945- Xương người bón ruộng, Hồn lê cõi trần Lần này, tội chính thực dân Và đế quốc Nhật, cả quân phiệt Tàu Lần này- không có lần sau, Thương nhau, ta phải cứu nhau- đạo thường! Mùa thu, đại chúng xuống đường, hoan hô - cờ đỏ, sao vàng tung bay Tám mươi năm, sống đọa đầy Phá tan xiềng xích, Phải ngày vinh quang? * Trong nạn đói năm Ất Dậu, - 1945- tác giả đã mất mấy người dì, cậu, em... bên họ ngoại...Khi vụ Việt Minh cướp chính quyền xẩy ra tháng 8/45, dân chúng thực phấn khởi những ngày tháng đầu... THẢM HỌA 45 Tưởng niệm hương hồ Dì Thiết, cậu Lân và em Thạch...và các nạn nhân trong vụ Đói 1945 Quê hương ơi, tám mươi năm hai mươi lăm triệu nghiến răng… đợi chờ ôi, tương lai quá mịt mờ bao nhiêu kiếp sống vật vờ làng quê Giáp Thân, trời lạnh tái tê Tháng Mười chết cóng, Lúa lê thê buồn Đồng hoang vắng, rợn tâm hồn thóc thu, gạo hết, chẳng còn ngô khoai xóm làng trơ trụi - không ai giúp ai ai giúp ngày mai hãi hùng! Đói ơi đói, đói lạ lùng Không cầu, Thần Chết, não nùng Đến bên! Không, Thạch ợi, hãy đứng lên Đi tìm sự sống, đòi quyền đấu tranh Xa, kìa ánh sáng kinh thành Đồng bào ruột thịt cứu mình, Giúp ta Đẹp, ơi hi vọng- Còn xa Bao người gục ngã Quê nhà máu khô Từng đoàn lê bước thủ đô Xác co nằm khắp Cửa ô ngậm sầu Xe đi nhặt vội, vùi mau Không nghe tiếng nấc, Niềm đau, nỗi hờn Của người chết, kẻ sống còn Thù này ai trả cho hồn độ sinh... 1945 TRÊN SÔNG Tặng An-HP Sau ngày Cách Mạng Đỏ thành công Bỏ việc, về vui thú ruộng đồng... Đời sống tầm thường, thêm chật vật Nằm dài thất nghiệp, Mẹ buồn không? Chết rồi, trong Nạn Đói vừa qua Dì Thiết, cậu Lân mắt lệ nhòa... Em Thạch còn đâu, nhà cửa bán, Uy quyền đảo lộn, xóm làng ta! Học trò không thạo nghề nông tác Thôi, tập đi buôn giúp vợ hiền... Hàng chất lên thuyền, xuôi sóng bạc Quay về xóm cũ, giấc cô miên... Giữa dòng, nghe tiếng kêu:" dừng lại" Khách xuống... Nhìn nhau bỗng sững sờ... Bạn vắng, năm nào, lưu luyến mãi Từ An ơi, vẫn nụ cười xưa... Ngồi bên. Hai đưa cứ im lìm Dang dở nhau rồi. đau trái tim... Ta chỉ nhìn trời, Em chỉ khóc Nghẹn ngào mấy tiếng "chậm rồi em!" * Sau 1945, tập đi buôn, gặp lại bạn cũ. XA Yêu nhau, má dựa, môi kề Đường đi vượt núi, lối về qua sông em còn gì dối ta không? Trong gang tấc, vẫn như trùng dương xa... TRÁI TIM HỌC TRÒ Ngày nào, khi mới yêu em Đem dâng em trọn vẹn trái tim học trò vụng về, tình quá đơn sơ đến trường hai buổi, hoài mơ áo hồng mùa xuân, như thể mùa đông cho em mượn sách nỗi lòng gửi theo... không ngở, như thế, mình yêu không ngờ mắt biếc dễ xiêu sóng tình... ĐỘNG HOA QUỲNH Chiều kia...mở động hoa quỳnh Thầm thì em nói: "yêu mình anh thôi!" Mẹ cha nghiêm lắm anh ơi Hừ, tình ta...sợ chia đôi, có ngày!" Môi kia lấp vội môi này Bàn tay em khóa bàn tay anh rồi... Quên đi ngày tháng, đất trời Bây giờ chỉ nhớ một người... Là Thu! TAN MƠ Quên rồi, sách vở Trình, Chu Ngọn đèn dầu lửa tối mù... Tối thêm Giữa năm Rã mộng sách đèn Em đi qua cửa khôi nguyên Một mình Rồi... Ta theo nhịp tân binh Đáp lời sông núi Hẹn tình mai sau Không gì thay đổi Năm đầu Thư dần vắng, tóc xanh màu... Cũng phai Thế rồi... Bặt hẳn tin ai Ba năm binh ngũ Ngày dài hành quân... VỠ MỘNG ...Trở về tìm lại cố nhân Bàng hoàng, em đã gửi thân cho người bạn xưa - vẫn nó, nói cười "lũ mày, hai đứa, đẹp đôi nhất trường" Bây giờ, ba kẻ đoạn trường Thuyền ai, ván đóng - Một đường, ta đi Rưng rưng, lệ ướt bờ mi "Anh hùng khí đoản, Nữ nhi tình trường"?! THU VẪN LÀ THU Ta buồn, ta giận, ta thương, Đâu rồi hoa phấn, Lửa hương ban đầu? Ngàn sau chỉ một thu sầu Bốn mùa lá úa Một màu phù du Ngàn đời, thu vẫn là thu Ngàn đời, nhớ mối tình xưa Học trò!... THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM Yêu nhau, từ thưở hồng hoang Vòng tay tội lỗi, E Đam, E Và Lỗi lầm tự ở lòng ta Hay do quỉ ám, yêu ma lọc lừa? Yêu đương, nào phải chuyện đùa Lửa thiêu, nước ngộp... Có chừa được đâu Ai yêu, Không hận, không sầu Không thương, không hận... Nát nhàu tâm linh? Yêu người? hay chỉ yêu mình? Xưa nay, sống thác vì tình... Mấy ai? Chuyện buồn, nghe thuở trâm cài Romeo, Juliette...thương hoài ngàn năm Trinh ngần, tình đẹp như trăng Chết oan ức, giữa hờn căm, hận thù... Trăm năm một thoáng phù du Trời Nam, giếng ngọc trăng thu Dãi dầu Ơi, Trọng Thủy, ơi, Mỵ Châu Lỡ lầm một phút, Khổ đau muôn đời... NGỦ MƠ Đang ngủ mơ Bỗng thấy mùi Hương thoang thoảng, Ướt đôi môi... Khô cằn Mở mắt ra, Định cằn nhằn Miệng ai chụp kín Tê dần tâm tư Rồi... Không nhớ Thực hay hư Sóng lòng nổi dậy Ngất ngư với tình nghe da thịt nóng trăm nghìn độ centigrade máu hình như sôi uống từng chút nước từng hơi thở nồng nàn miệng và môi dính liền rượu không uống cũng say mềm chân tay rũ liệt... vẫn thèm ...môi hôn VŨ TRỤ NHƯ QUÊN Ôm nhau bước nhẹ vào mơ Nghe đàn không tiếng Nghe thơ Không lời Hoang sơ, đến chỗ không người Ngẩn ngơ này núi, này đồi thiên nhiên Mái chèo...sờ sững Đào Nguyên Lội sâu vùng ướt Triền miên Khát tình Gục đầu cỏ mướt Quên mình Cổ lai Vũ trụ Cũng hình như quên..! BỤT THƯƠNG Ngày xưa Theo Mẹ lên chùa Nghe kinh, lễ Phật Bốn mùa...chẳng quên Bệ cao Bồ Tát cười hiền Thương a tì kiếp Muộn phiền chúng sinh trong hương khói tỏa yên bình sát na thức ngộ muôn hình giả chân hôm nay lửa cháy mê trần chùa hoang, cảnh vắng tần ngần... Bụt thương... HUYỀN NỮ Gặp nhau từ hội trăng rằm Em vừa đôi chín, gọi thầm tên thôi Quê hương, lửa khói tơi bời Em quăng kim chỉ, học đòi bút nghiên ...Lạ, đời sống mời đang lên Em theo ai, mộng răng huyền hạt na? Thương em, buôn bán chợ xa Trong hồn phố, nợ sơn hà, tình tang Bao lần giặc đến: tan hoang Thâm sơn trốn chạy, ngổn ngang tâm hồn Đêm kia, địch thử công đồn Không hàng, - may nhỉ, ai còn cảm thông! Đã thề trả nợ núi sông Nếu không hết loạn, quyết không trở về! 1950 |
|