Số ra ngày 01/01/2019: Sinh Hoạt & Đổi Mới |
thơ | |
HAI MUOI NAM LUU VONG | |
Đây là thi tập thứ 3 trong Tổng tập I Thơ DHA xuất bản năm 1997 ở Mỹ, trích đăng sau 2 thi tập Thơ Hồng và Gót Ngọc Quan Âm. Lần lượt, chúng tôi sẽ cho phổ biến them các thi, văn tập khác theo yêu cầu của độc giả. Xin cảm ơn. BBT 6/10/2017 -30 bài-9/1914. CHÚC NHAU HAI CHỮ “HÒA DUNG” bb3 Đang mê cỏ nội, hương đồng bỗng vui nhận thiếp cưới hồng của ai ? Chưa biết đằng gái hay trai đã mơ hình bóng trúc mai mặn nồng... biết rồi... đời sống vợ chồng truân chuyên có lúc phiêu bồng lắm khi hai kẻ lạ một đường đi buồn vui ? như truyện Ti Vi khóc, cười?! tham sân si ? vẫn tính người ? đời vậy đó ! chấp nhận rồi... khỏi lo Cầu xin - Thượng Đế ở mô ? giúp đời đẹp nhẹ hồn thơ cỏ bồng Nghe xưa “Thuận vợ thuận chồng” Ra tay “tát cạn biển Đông”, cũng mừng Chúc nhau hai chữ Hòa Dung Chúc nhau Loan Phượng đẹp chung mộng đời… 26-8 TA ĐAU TA KHỔ TỰ BAO GIỜ ? bb18 (1) Ta đau, ta khổ tự bao giờ? lúc ở trong lòng mẹ ngất ngơ ép túi nước đầy nghe muốn ngợp biết đâu là bến, biết đâu bờ ? ta buồn từ lúc mới sinh ra ? lọt cửa càn khôn đã khóc “òa” ! rồi... lớn dần lên trong nỗi khổ đói cơm: mờ mắt, lạnh: tê da ta buồn - khi mẹ chẳng nuông chiều cho kẹo, cho đồ... muốn ghẹo trêu? hai buổi đến trường mong học lại những điều thiên hạ muốn ta theo ! ta buồn - những buổi vắng xa người, bị phụ phàng hay quá lẻ loi ta khổ vì đâu? vì ngoại cảnh? vì ai? hay chỉ tại mình thôi ?! ta không hiện hữu, em không đến ở cõi này... ai sẽ nói buồn?! ta khổ vì nhau? dù mộng huyển dòng đời biến động cả càn khôn... ta đau, ta khổ phút nào ta vọng động. tâm tình với cỏ hoa ta muốn quên mình -quên tất cả bay làm tinh thể cõi thiên hà... VÀO ĐƯỜNG THI bb - 20 (TT-1) Làm thơ từ thuở biết yêu vào Đường Thi bến Phong Kiều đêm nao nhìn lên? chỉ thấy trăng sao ngó quanh? sĩ tử tiêu dao mấy người Lầu Hạc Vàng (1) nhớ họ Thôi “Hoa Đào năm ngoái” muôn đời không quên (2) Tào Đường lưu luyến cõi Tiên chết trong giấc mộng... Đào Nguyên xứ nào Trích Tiên (3) khí ngạo, tài cao không quên ca ngợi má đào mình thương cung đàn lạnh Bến Tầm Dương hỏi thăm Tư Mã (4) hà phương phím chùng Thơ Đỗ Phủ đẹp vô cùng giàu tình nhân loại một lòng thương dân... (1) Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu. (2) Bài “Đề Tích Sở Kiến Xứ” của Thôi Hộ. (3) Lý Bạch xưa được xưng tụng là Trích tiên. (4) Bạch Cư Dị đời Đường. - San Jose, Mar.6 CẢM THÔNG Hôm qua “xẹt” rẽ thăm ai bấm chuông ba lượt khoan thai đứng... chờ cuối cùng. Cửa mở. Hững hờ ngó đầu ra... vẻ bơ phờ... tóc. Râu Thẫn thờ. quên cả chào nhau. Rầu rầu nét mặt. Hỏi đau ư? Người! lừng khừng. không vội trả lời ngáp dài mấy cái. tưởng trời đất rung. không điên đâu! cũng chẳng khùng “Moi” đang cần ngủ... đau lưng quá trời! -Nghỉ đi! Cậu mệt. Bệnh rồi “Moi” về... ngủ khỏe... chuyện đời bàn sau Thương nhau. Xin hiểu cho nhau xứ người... tranh áo cơm đầu muốn... điên..!!. 25-4-93 GIAO LƯU HỘI LUẬN bb5 Thi sĩ Văn Lang Nguyễn Bá Trạc là bạn đồng môn nghèo kiết xác năm mươi hai tuổi, số ngựa bay văn viết nhẹ nhàng thơ bàng bạc hôm nay nóng nực, giữa trưa hè đáng lẽ mình “ngơi” - đúng nghĩa “phè”. thương bạn, kéo thêm người đến dự cho tình trọn vẹn - có cần khoe ? loay hoay, đến chậm, bởi còn đi rước mấy bạn già... chẳng có xe phòng họp đã đông, gần kín cả Bắc Nam ngồi lẫn, rối tung xòe Miền Nam, hai cộng tám vì sao từng loạt, vung tay vỗ đón chào họ Nguyễn, Lê, Bùi, Hoàng (lại Nguyễn) Phạm, Trần, Hồ - họa sĩ Đề Nghiêu... Thung lũng Hoa Vàng? kéo đến đông thi, văn, nghệ sĩ - đứng, ngồi, trông... quá nhiều -không tiện nêu tên tuổi trình diện: đôi bà, diễn: mấy ông... Lẻ tẻ, ăn thua gì chuyện ấy hai miền Nam Bắc họp nhau chơi thân thương, hội luận, giao lưu đấy chia rẽ -ngoài tai, bỏ... chuyện đời... Ta đến đây vì Nguyễn Bá Trạc xin chào các bạn hữu anh em việc nhà, việc nước mong chung vác Nam, Bắc, Đông, Tây... một nỗi niềm... đường đến Roma trăm lối mở Niết Bàn, diệu pháp vạn ngàn môn Quê hương giải phóng ngày mai nở triệu cánh hoa tim, một quốc hồn... Ghi tặng các bạn Văn Nghệ sĩ trong buổi hội luận Nam Bắc ngày 22-5-93 tại San Jose- và Ra Mắt sách Nguyễn Bá Trạc. VĂN CHƯƠNG, bb4 CHỮ NGHĨA CHỢ BUỒN TEO Ngày trước, Quê Hương Việt vốn nghèo văn chương, chữ nghĩa chợ buồn teo danh nhân, ai sống bằng ngòi bút? không vợ nuôi, con giúp -chán phèo ! từ buổi lưu vong - sống cuộc đời bập bềnh -theo sóng mặc thuyền trôi làm ngày 3 buổi, người 2 jobs bận rộn, quên nhau -vắng nụ cười ! báo chí? -nào ai rảnh đọc đâu ném đường, vất chợ, ngó... thêm rầu... cho không, gửi tặng - đời coi rẻ “chả có gì hay” - họ bảo nhau ! Sách bán? -xem chừng chẳng khá hơn phơi mông, phơi ngực, đẹp cô hồn bìa in lòe loẹt mong lôi cuốn độc giả ma, hồ... ớn chạy luôn Chữ nghĩa buồn như vậy đó, em phòng trà, ca vũ nhạc... đang lên Ờ, người ta thích “vui” và muốn hưởng thụ bù... cơ khổ kiếm tiền... Sách báo ra nhiều, viết tự do thơ văn đủ “kiểu”, thiếu chi trò dưới trên, cũ mới, luôn phân biệt bán chữ làm sao đủ ấm no ! Thi sĩ nghèo... nhưng vẫn thích mơ Diana... Thánh Nữ chết bao giờ Viết mươi cuốn, tưởng mình Vương Bá đời khác gì đâu cổ đại xưa... 10-9-93 CŨNG MỘT NGƯỜI NHƯ MỌI NGƯỜI Cũng một người thôi, như mọi người ngủ, ăn... tứ khoái lạc, trời ơi! có gì dị biệt cao xa nhỉ? không Thánh, Thần, Tiên, chẳng Phật Trời... Ta chỉ là ta - máu với xương thịt da... nhờm nhớp bụi vô thường cũng thèm gần gũi... khi xa bạn tình rã chia rồi, vẫn nhớ thương! Em cũng như ta - có khác gì Thịt da... ngoài vẻ đẹp yêu ly đôi gò bồng đảo - xanh đồi cỏ suối ngọc uyên u ấm diệu kỳ! dẫu có điên mê, chuyện cũng thường cõi trời Sắc giới vẫn yêu đương... Diana, Charles... buồn ly dị Liz Taylor kia quá chán chường... Ta cũng như em... như mọi người khác nhau phải ở dạng hình thôi? khác nhau phải chỗ hồn trong, đục? vọng ngã? hay theo Đạo giúp Đời?.. 22-10-93 CHUYỆN HÀNG NGÀY Bẩy tám giờ. Thức. nằm dài cho tỉnh ngủ. nhẩm vài lời Tâm kinh rồi chăn mùng với vệ sinh không quên! tuổi trọng còn minh mẩn mà đun sôi ấm nước, pha trà ly đầy uống cạn... tà tà điểm tâm cơm muối mè, bánh không nhân vẫn ngon - thong thả ra sân nhìn trời thở sâu, hít chậm... đôi hồi báo ngày liếc thử... chuyện đời ra sao chợt nghe chó sủa “gao gao” chín giờ! đưa chúng walk out đôi vòng lộn về, sắc thuốc không công cho bà, cháu uống... bệnh mong sớm lành Giở chồng thư bạn, đọc nhanh xem bill, ký check... tóc xanh bạc dần trả hoài... vẫn thấy nợ nần trời xa... stress lắm, đất gần đây thôi viết vài câu, đã trưa rồi ăn qua quít, nghỉ. Nhớ hoài giấc trưa quen rồi, từ thuở xa xưa đi làm công, sướng như Vua trên đời 11-93 BẢY NGÀY KHÔNG THƠ Mưa từ đâu đến rất bâng quơ trời mấy hôm nay lạnh... sững sờ Thu đã tàn sao... đêm bước chậm bảy ngày không viết một câu thơ... không thơ, không phải không làm được cũng chẳng vì Thơ đã phụ mình... bận rộn tối ngày, sau với trước thì giờ đâu có đọc, nghe Kinh Thì giờ đâu nữa mộng và mơ mái tóc, bờ môi, sóng nguyệt hồ... dáng uốn, eo thon chiều cảm xúc hơi em thở ngát mộng hoang sơ... Thì giờ đâu nữa để mà say bia nửa lon... nào phải rượu? cay suối ngọt em thơm đầy miệng -uống cho vòng tay quấn chặt vòng tay... cho chan chứa lệ, dạt dào thơ dĩ vãng, tương lai... quá mịt mờ hãy sống và vui cùng hiện tại Thơ là mộng, thực cũng là mơ... Thơ không gần - cũng chẳng xa đâu trong máu, trong tim, giữa địa cầu nửa bước Thiền hành tâm lắng đọng Ưu Đàm, thơ nở khắp xưa sau... 11-13-93 ĐÀN VĂN TRẬN BÚT 26 tháng này... lễ Tạ Ơn Trời cho ấm áo với no cơm Đúng, sai, phải, trái -không cần biết triệu chú “Gà Tây” chết tủi hờn... Ngày Tạ Ơn - mừng bạn đến đây bốn phương Nam Bắc, nẻo Đông Tây... đàn văn, trận bút tung hoành chiến lập thế quân bình, vận nước xoay... Dân tộc trường tồn Văn hóa Việt bốn ngàn năm rực rỡ trời Nam Ngày nay rẫy rụa trong kìm kẹp của lũ con điêu ác, bạo tàn... Lỗi tự ai? hay cũng lỗi mình sông Hồng đẫm máu Lạc quang vinh... Rẽ chia nội bộ, quên đoàn kết chặt bỏ tay chân, đoạn nghĩa tình... Thôi hãy đồng ca bản Việt Thường nắm tay xây dựng lại Quê Hương... đàn văn, kiếm bút tung hoành diệt Tham, hận si. Kiêm ái, mở đường... 11-18-93 CUỐI NĂM THA HƯƠNG 19 AK/49? Hôm nay, Ba mươi Tết 19 năm tha hương xa đồng bào thân thiết xa Quê Mẹ yêu thương 19 năm lưu lạc đi tìm chút tự do Tháng Tư nào? tan tác bầy chim nặng âu lo Xứ người, mong hội nhập rồi... cũng bận mưu sinh job đâu cần cao, thấp già, yếu ai thuê mình..? Ăn mặc, không sợ mấy trăm thứ, phải chi tiêu xe, nhà... lo nhất đấy thuế, bảo hiểm... hơi nhiều... làm như máy, ngày đêm O.T (1) kiếm tiền thêm... ít thì giờ ngơi nghỉ thơ vẽ mộng êm đềm Hôm nay, Ba mươi Tết vẫn bận, có buồn không giường bệnh, vợ mê mệt lũ trẻ bận việc công... Tha hương, năm 19 bao giờ mới thảnh thơi... đón Xuân, đào ửng chín huy hoàng, vạn cánh mai... Đành thôi chấp nhận cuộc đời, bao nhiêu biến dịch để ngoài Tâm không. (1) O.T = Overtime. QUANG TRUNG ĐẠI ĐẾ bb15 Ngày xưa, đọc sử Việt oai hùng mê những chàng trai đẹp kiếm cung... cho dẫu không làm nên nghiệp Bá Tây Sơn, còn nhớ mãi Quang Trung cũng là dân giã miền sơn cước nối chí anh hùng diệt bạo quan... thừa thế xông lên mong giúp nước khỏi cơn quốc phá, nạn tương tàn Chiến tranh Trịnh-Nguyễn mấy trăm năm máu đổ, xương phơi, lệ đá bầm Vua Chúa cười đùa trên nỗi khổ nhục nhằn, trâu ngựa kiếp lê dân Đánh lui binh Nguyễn đến Trung Đô đuổi Trịnh quân... phân định cõi bờ một Bắc Bình Vương, trăm trận đánh không ngoài dự liệu chốn quân cơ Hai lần, Tam Điệp, vượt đèo cao phá Trịnh, phù Lê... nhắp rượu đào Công Chúa Ngọc Hân sầu viễn biệt hồn vui nương tựa khách anh hào Số Trời? hay vận nước gieo neo? Trịnh ngã... Ừ, Lê cũng đổ theo Chiêu Thống bôn ba cầu ngoại viện Thanh hai mươi vạn, tưởng hùm beo?! giặc đang mạnh thế -tạm lui quân để chúng kiêu thêm... trễ nãi dần... sĩ tướng án binh, tìm dục lạc hàng quan ngơ ngác phận quân thần... Ở đâu? Nguyễn Huệ Bắc Bình Vương sắp đặt mưu cơ vẫn khác thường Tháng Chạp, 20... cùng đội ngũ lên đường- ngựa, cáng suốt đêm sương Bàn Sơn, đàn đắp, - lên ngôi báu để chính danh và yên quốc dân Hoàng Đế Quang Trung - ngôi Bắc Đẩu Vòm trời Nam -phấn khởi toàn quân... “Chuyến này - một mặt, diệt quân Thanh xong... vẫn cầu hòa... bởi chiến tranh làm khổ dân lành -ta nán đợi mười năm -nuôi sức phá Trường Thành...” Chia binh năm ngả - đêm Trừ Tịch đường bộ, đường sông với chiến thuyền Giản Thủy, bất ngờ quân xuất hiện vang trời- “Sát địch” - miệng gầm lên... Phú Xuyên, bắt sống bọn tàn quân thừa thắng xông lên, đánh phá tràn Mồng 5, tháng Giêng năm Kỷ Dậu Hà Hồi quy phục, Ngọc Hồi tan... máu tràn như nước chảy thành sông thây xác ngổn ngang rải khắp đồng Sĩ tướng chết - Sầm Nghi tự ải Đống Đa -thờ lộn ngõ Sầm công... Ồ, Tôn Sĩ Nghị nghe tin báo hốt hoảng qua sông lúc nửa đêm... không thắng yên cương, quên mặc giáp đem theo Chiêu Thống, sợ buồn thêm... Xôn xao lính Mãn trốn theo sau chen chúc, xô nhau... đổ sập cầu hàng vạn chết - sông đầy ngập xác Nam Quan, dân Bắc chạy về đâu?! Hoàng bào, thuốc súng đen như mực Rạng rỡ, Quang Trung nở mặt rồng... “mài kiếm mười năm - chờ luyện sức dời về Lưỡng Quảng hội Non Sông”! Nhưng... Giấc mơ Đại Đế chỉ là mơ số mệnh? oan khiên thật chẳng ngờ một sớm ra đi - buồn cả nước bốn mươi tuổi... vợ dại, con thơ... để rồi nghiệp Đế sớm tan hoang bởi bọn quyền thần - lũ sói lang Thân xác không yên vì bạo chúa (1) ngàn thu, võ nghiệp dậy mười phương... (1) Theo sử liệu Trần Trọng Kim, xác Vua Quang Trung sau khi bị Gia Long, đào lên, bêu đầu cùng với Vua Thái Đức (Nguyễn Nhạc). Mồng Một Tết Giáp Tuất 1994. NHẢ TƠ bb9 Tặng NT Hà Huyền Chi Hà Huyền Chi Hà Huyền Chi nghe thơ anh thuở còn si tình người Ừ, điên cũng bởi nụ cười Khùng vì đôi mắt biếc vời vợi xa bao ngày tháng ngọc trôi qua bao lần mây biến dạng tha phương trời Thơ còn cay đắng vì người sầu trường chưa vợi... nụ cười hồng nhan Thi nhân, yêu dẫu một lần tâm tư nào khác kiếp tằm nhả tơ ! 3-3-94 ĐI TÌM NGƯỜI ak 6 Thuở nào có Diogen ban ngày thắp đuốc mang đèn đi rong có kẻ cười kẻ nhạo ông “đi đâu giữa phố phường đông đảo người” ? Nghiêm trang, hiền triết trả lời đi tìm người hết cả đời thấy đâu? Xưa, nay có khác gì nhau bây giờ có kẻ đi sau học Người Hàng rao bán mấy năm rồi có ai mua hoặc đáp lời Nàng Thơ Làng văn tấp nập diễn trò trơ vơ chữ nghĩa Chợ mờ mịt thương 28-3-94 CUỐI THÁNG SÁU Ngày Hăm Chín. Tháng Sáu Sắp hết nửa năm rồi Nhà vắng tiếng con cháu Yên lặng. Một mình ngồi Hai mươi năm - trôi xa mới tưởng ngày hôm qua Tháng 4 - Ba Mươi, sáng hốt hoảng- bỏ quê nhà xuống tàu -Vượt đại dương đất khách - sầu tha hương Ê chề - thân tỵ nạn buổi đầu - lắm kẻ thương Ngu ngơ - giam trong trại xếp hàng - lãnh phần ăn đêm nằm co - lều vải “chớp nhoáng” - học Anh Văn Đợi “bảo trợ” đem ra nuôi ăn - học qua loa kiếm việc làm - cực nhọc cũng mua xe - mua nhà Nuôi đàn con khôn lớn có job tốt - bằng cao Tóc, râu mình... bạc sớm hồn thơ cũng lao đao... Hai mươi năm - từ buổi xứ người - nhận làm nhà tâm sự mình như Cuội ngàn năm nhớ Quê xa... 29-6-94 HAI MƯƠI NĂM LƯU VONG bb16 KỂ TRUYỆN MÌNH Mười chín hay là Hai mươi năm sầu khó quên... như những lỗi lầm... đời có gì không thay đổi chứ? nói chi thù hận với hờn căm... Bẩy mươi lăm... tháng Tư, Ba mươi bỏ nước ra đi... muốn khóc vùi ngơ ngác một bày, con với bố vợ còm, quên vẽ mặt, tô môi... Trong lòng, muốn đến xứ Cali họ bất ngờ mang đến Chaffee Nam Bắc kể chi, cùng trại lính không tù - có được tự do đi ?! Ngày đầu - mong xuất trại cho mau cái khó? - làm gì, biết ở đâu ? ngoại ngữ chưa thông - lo kiếm job xe chưa biết lái - học còn lâu... Rồi... qua thành phố Cựu Kim Sơn lật đật... lo đi học... kiếm cơm Thi đậu rất cao - nhưng thất nghiệp hỏi ra? - quá tuổi- hết còn “dơn” (*) Sau, rồi... Đốc Phủ đi làm lại (1) đóng, mở hồ sơ sáu tháng trời Xin job thơm hơn, thi thử passed Interview rớt: nói chưa xuôi ! (2) Năm sau, dọn xuống Săng Hô Jê học gấp, hai, ba chỗ - chán ghê ! Lúc nhúc, bố con, xe một chuyến chạy nhà Ổ Chuột, mượn người thuê… Cuối năm 78, bỏ oen phe (3) làm worker sao? - cũng khỏe đi... gặp bạn đưa vô làm thợ điện mua nhà loại rẻ, tậu thêm xe... Qua năm 79, dọn nhà luôn sợ chủ - đông con cháu, phải chuồn… Nhà của mình, tha hồ ở đậu vườn sau, trước rộng... tự do hơn... Cuối năm, cưới vợ thằng cu lớn, “hai đứa mua nhà mới, ở riêng...- Ngày cưới, mất xe... rồi lạc lối phải điềm xui xẻo? - biết đâu kiêng! An cư, lạc nghiệp - bốn năm sau - Thơ bỏ đi rồi - bạn ở đâu? Người cũ nổi trôi bờ bến lạ Thư: “không địa chỉ”, gợi niềm đau... 80 - qua xứ sở văn minh Thành phố Ba lê vẫn gợi tình... Ly tán bạn bè, buồn chủ cũ sông Seine muôn thuở mộng hòa bình... 81, 82, lắm chuyện vui gả con, mở tiệm - bận tơi bời... dạy con: lo học, làm và sống Ở Mỹ này, đâu phải chuyện chơi?! 83 - đóng cửa tiệm -lao đao -không biết làm thơ lại lúc nào? hai đứa con yêu vào đại học làm mình vui - bạn hữu xôn xao... 84 -mất việc, vợ buồn ghê xoay học chuyên môn để đổi nghề... châm cứu bỏ xuôi -vì vợ “lắc” (4) sửa xe không pass bởi hư xe... Cuối năm, làm lại MPI (ai) sáu tháng - nghỉ luôn... ngáp đợi hoài... muốn tự kinh doanh cho rộng cẳng hồn thơ trở lại vẽ tương lai... 85 -thăm viếng Canada gặp lại người xưa -vẫn mặn mà... Ba đứa con đi du lịch Pháp Charter chờ, đói, lạnh tê da... 86 - qua làm bảo hiểm chơi chừng 5, 6 tháng - bỏ ngang thôi chào, mời, dối khách... như không phải nghề của mình... ưa giúp đỡ người... 87 - quay sang học bán nhà một năm 8 lớp - gấp thi ra... chưa con nào học xong -“căng” thật cứ phải lo - quên mất tuổi già... 88 - mở văn phòng Astro thiếu tiền, thiếu bạn -khó làm to... nửa năm hết vốn - đành liên hợp làm với người -“tin bợm, mất bò”... 89 - chia tay... lại ngoặc tay với người - cái số “vẫn không may”! “lừa thầy”, cơ nghiệp ta đành bỏ “phản bạn” riêng đâu một chỗ này?! Trở về nghề thuốc, giúp cho người chịu lắm - (riêng “bà” chẳng chịu thôi!) Thơ lại dồi dào nguồn cảm hứng qua năm, mấy tập ấn hành chơi... 90, 91 - viễn phương du đời sống lê dân quá ngục tù... hai đứa con thương... lo cưới gả hồn mình nghe vẫn nghẹn ngào Thu... 92 - phát động Hội Thơ Xuân luan chiến, ca ngâm... mấy chục lần… Thi phẩm vàng son năm bẩy cuốn không tiền, không thế... khó đồng tâm 93 - đã quá tuổi về hưu Thơ họa, thơ in... vẫn dập dìu Thu đẹp, muôn đời xanh lối mộng đi về, Tĩnh Lự bóng Tì khưu 94 - dần trút nhẹ tâm tư -hết thích chia bù với cộng dư- (5) Người muốn, nhưng Trời nào đã giúp? bao giờ đến được cõi Thanh Hư ?... AM-9.4.1994 TRIỀU ĐÔNG. (*) Jeune = trẻ, trẻ tuổi, theo Pháp ngữ. (1) Lại: có nghĩa là người giúp việc ở Huyện, Phủ (cũ). (2) Tác giả rớt vì không hiểu nghĩa một câu Anh văn (chưa được giảng kỹ ở trường). (3) Welfare: Khi kiếm được việc ở sở Xã Hội, tác giả xin bỏ trợ cấp (dù theo luật lệ vẫn được hưởng, vì lương thấp) (4) Nội nhân không muốn cho đi học lấy bằng vì sợ “châm cứu” 01-3-95 MƯỜI HAI TRÊN 4 bb8 t/t Mười hai ngày Được bốn bài Thơ trong ngõ nhện tình ngoài khung rêu Ban ngày Trời nóng như thiêu Suối trưa quên ngủ mây chiều không đi Chán chường trĩu nặng bờ mi trôi theo cánh mộng yêu ly chập chùng... 12-8-94 NGỜ Năm ngàn năm có thực dài ngày nào lịch sử loài người viết ra. Thời Hồng Hoang đã bao xa Mười triệu năm ? hỏi chuyên gia vẫn ngờ !! 5-95 An/65 THÌ VUI MỘT MÌNH vb86 t/t Ba năm. mệt với Hội Thơ rồi có một đầu và... vẫn một đuôi Làm tướng, làm quân... mình lãnh cả Vẽ râu, vẽ mặt... bạn cười thôi Bạc, tiền ít - trợ duyên không có Đảng, hội nhiều - đoàn kết chẳng xuôi Lo cũng vậy ư? - buồn? cũng rựa Thì vui... lớn, nhỏ... cũng mình vui... Sớm 20-9-94 HẪNG GIÒ Xưa nói : “đừng tin bợm, mất bò” Bò không cần lắm. Có cần lo ? Thương người : Mệnh, Phúc tinh, chừng đúng, Phản bạn : cung Nô Bộc? - đoán mò ! Thử bốn, năm lần: đều bị gạt, xin trăm, ngàn bận vẫn đem cho. Thơ thanh cao, cũng trò điên đảo, hơn một lần “tin bạn, hẫng giò!”. Vụ tập “Thơ chung” MPTT- I . BỐN MÙA, YÊU NHẤT VẪN LÀ XUÂN Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân trời biếc mây... vô nhiễm bụi trần... Mùa của Tin Yêu và viễn vọng không sầu ly phụ, nhớ chinh nhân... Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân từ buổi xa... sông núi ngại ngần... dĩ vãng vàng son tàn gối mộng không còn hò hẹn với giai nhân... Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân hai chục năm... trôi nổi hải tần... đất khách tạm dung hồn sĩ hạnh không còn nghiêng ngả cõi tinh vân... Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân hơn bảy ngàn đêm... đợi chuyển vần bờ Thái Bình Dương xoay ngọn gió không còn đói rét, khổ lê dân... Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân chán kiếp lưu vong, nguyện Thánh Thần hỗ trợ -nhưng tình như tuyệt vọng không còn ai xót kẻ vong thân... Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân chưa phút, giây nào quên cố nhân... mỗi độ Xuân về trong nắng mới, đâu rồi Ô Lý? đâu Huyền Trân..! Bốn mùa, yêu nhất vẫn là Xuân bóng dáng Maria bỗng hiện gần... chao đảo hồn thơ từng khắc khoải Paris nhiều mộng, lắm giai nhân.?! 12-01-95 cảm hứng từ BX. KHÔNG HẸN...MÀ GẶP Tặng Nhà văn Mai Thảo Đọc văn Mai Thảo bốn mươi năm đêm giã từ Hà Nội - tối tăm... Bốn cửa ô, cờ sao đỏ máu hai bờ Bến Hải - lạnh hờn căm... Ra đi -trong lớp tuổi hai mươi Dừng bước Sài đô, dựng cuộc đời... Sáng Tạo, tư trào mong đổi mới, văn phong, thi hứng... cải trò chơi... Thơ không niêm luật, Thanh Tâm Tuyền ý tứ cao kỳ, đọc khó quên... “Cửa sổ, một, hai... ba”... cũng lạ đi tìm hướng mới... lẽ nào điên ? Hai mươi năm, nổi tiếng miền Nam ngựa quý, xưa rày vẫn bất kham... Rượu sớm, và trưa... rồi rượu tối, nỗi đau thời thế héo buồng gan ! Nghe tên, nhưng đã có bao giờ đối ẩm nhau - tìm ý nghĩa thơ... Ta thấy trong anh hồn miếu cổ nặng lòng hoài niệm quách, thành xưa! Miếu, thành nào chống nổi thời gian ? như lá hoa kia sẽ úa tàn... đã biết “hữu hình là hữu hoại” sầu chi? - lửa cháy rụi Trường An?! Thương ai - chỉ bởi chút tình người không hẹn nhau mà gặp - quá vui ! Bạn cứ lai rai... ta tất bật hiểu nhau rồi..., gửi mấy vần thôi !! Kỷ niệm gặp MT. ngày 16.01.95 tại San Jose CỔ LAI HI Xưa nay, nghe nói “cổ lai hi”, tuổi bảy mươi ư ? - giúp được gì? Nhòe nhoẹt bóng kiều, con mắt ngắm, bập bùng tiếng nhạc, lỗ tai nghe. đầu “chai”, óc nặng - e dè nói, Chân yếu, lưng còng - biếng ngại đi. Sắp bẩy mươi, còn lo gánh vác, chuyện nhà, việc Hội, gớm vui ghê ! 13-02-1995 NGHĨ THƠ Em vẫn cười anh quá ngẩn ngơ xứ người, cơm áo hết ngày giờ ngồi chơi, ngắm cá vàng lơ lửng đi bộ, nhìn mây biếc vẩn vơ... không muốn, nhưng tình đâu cứ đến Thì mơ, và mộng ấy đang chờ. Tối ngày bận rộn, không đành bỏ Tay lái xe, đầu óc nghĩ Thơ... 16-02-95 DÒNG SÔNG ân 69 Dòng sông ! Ta lại thấy Dòng sông cỏ lụa mơn man rỡn nắng hồng ta một mình bơ vơ Đất lạnh năm chiều tám hướng vẫn là không... Ta từ đâu đến? sẽ về đâu ? năm sáu ngàn năm một thoại đầu ! cuống rốn từ khi lìa bụng mẹ ơn Người bể Bắc biết nông, sâu ? Mênh mang nước có nhớ Nguồn không ? lúa ngọc bâng khuâng luyến gió đồng... từ thuở khai thiên và lập địa hai nguồn sữa Mẹ một dòng sông... Dòng sông êm ái ngọt ngào Ôi ! nuôi sống muôn hoa lá miệng cười suối mộng trăng thề hơi thở ấm đến từ nguồn sữa Mẹ mà thôi !? Dòng sông ? ta vẫn nhớ dòng sông thơm cỏ xanh tươi mát ruộng đồng dẫu một mình bơ vơ cõi tạm nụ cười Bồ Tát rạng trời Đông !! 16-4-95 HAI MƯƠI NĂM...án 15tt 1 Kỷ niệm ngày 30.4 Bẩy mươi lăm ! nhớ buổi chia ly cuối tháng Tư đen - thật lạ kỳ ! ba chục năm, dằng co - một trận thua - trăm ngàn bỏ nước, ra đi... ra đi - không nghĩ đến tương lai đất tạm dung - lê lết xứ người ! chuyện áo và cơm, lo sớm, tối “kéo cày trả nợ”, có gì vui ? Có gì vui ? - ngó lại Quê Hương đói rét, cùm gông, “điếm” ngập đường! bán hết, bán... ngoài manh áo rách, mình không tự cứu, hỏi ai thương ? Thương! - nhưng đành chịu... bó tay thôi cơm độn bo bo, cả triệu người... xiềng xích, tay không sao phá nổi ? trùng dương, ngàn dặm biển xa... Ôi ! bao nhiêu tủi hận, bấy hờn căm la hét nhau... tranh đấu mãi... nhàm chia rẽ, độc quyền, ưa chụp mũ sầu vong quốc... đã mấy mươi năm... Hai mươi năm... mộng nữa hay thôi ? kẻ nắm quyền uy, tóc bạc rồi ! người chiến chinh xưa... nay gối mỏi lũ con cháu... mãi học, tìm vui... Làm gì được nhỉ ? - với đôi tay với tấm lòng đơn - khó đổi thay đoàn kết : sống ! và chia rẽ : chết Quê Hương chung tái tạo từ nay... 4-1995 BA MƯƠI THÁNG TƯ... LỖI CỦA AI? Lại đến rồi ! Ba mươi tháng Tư hai mươi năm chớp mắt không ngờ Chiến tranh ba thập niên dai dẳng kết cuộc kinh hoàng đến ngất ngư ! Lỗi ở đâu ? nào biết tại ai ? năm mươi ngày đóng nắp quan tài Cao Nguyên máu khởi Ban Mê Thuột Đường số 7 mù huyết lệ rơi ! Gục ngã ! hàng trăm ngàn chiến sĩ thường dân vô tội chết oan khiên... giữa hai lằn đạn Thua vô lý ! lỗi tại mình hay kẻ bạo quyền ?! Rồi... Huế... rồi Đà Nẵng rã tan cả miền Trung tức tưởi thua oan... Chiến công Xuân Lộc không còn đủ cứu một mùa Xuân đã lụi tàn !! Lỗi tại anh, hay của mọi người... “hưng vong đất nước”, trách riêng ai ? Ba mươi, cuối tháng Tư đen tối thù hận mang mang đất ngập trời... Thù hận diệt sao nổi hận thù hai mươi năm một thoáng phù du... Lỗi ai ? người chết rồi yên phận kẻ sống loay hoay cõi ngục tù !! 29-4-95 Thánh Đường Tự Do, San Jose. ĐỜI VẪN MUÔN MÀU An/60 Ba bốn tuần nay ẩn xó nhà ngoài trời mưa. gió. lạnh hồn ta không còn thơ- cũng không còn mộng chưa muốn già nhưng vẫn thấy già ! Chân dẫu chưa run mắt muốn mờ ngủ rồi ăn... đọc sách lơ mơ Mệt rồi ! thế sự danh và lợi và cuộc tình điên đảo bất ngờ !! Trời đẹp ! hôm nay nắng dịu dàng trong xanh mây trắng bước lang thang vài người chạy bộ ta đi dạo ngắm cảnh vườn ai đỏ, tím, vàng... Chen lấn đầy hoa, cây, cỏ dại mọc cao. Đứng thẳng, mượt mà xanh ai trồng ? và có ai mong hái đẹp với thiên nhiên vẫn gợi tình... như những kiều nhi trên đảo hoang Tahiti -tóc xõa- mơ màng Bikini -rốn che còn hở gửi mộng thơ huyền thuở hỗn mang !! Đời có ta hay không có ta vẫn muôn màu, vạn tướng trăm hoa không gì thật - xấu hay hoàn mỹ thôi sống yên vui nhịp thái hòa... 16-5-95. Cảm tác khi đi bộ nhìn hoa cỏ dại vườn bên. BIỂN ĐÔNG ân 55 Ồ, lạ ! vì sao nhớ Biển Đông ? -xứ người giàu, đẹp... nắng mênh mông!- vẫn thường nghĩ đến quê yêu dấu bờ Thái Bình dương nước nhuộm hồng... Bờ Thái Bình... xưa... vẫn thái bình năm ngàn cây số biển... phồn vinh nuôi bao nhiêu hộ dân chài lưới thả bộ tìm thơ giúp lũ mình... Thứ bẩy... hay là chủ nhật quen nhìn thiên hạ tắm (kệ sang, hèn?) khoe đùi, khoe ngực -nhưng ta chỉ thích nụ cười... răng khểnh- hữu duyên !! Biển giúp quân dân giữ cõi bờ Bạch Đằng - vùi dập xác thù xưa... Thần Phù, qua cửa...(nhờ tu khéo) ? Vịnh Hạ Long... mây khói mịt mờ... Ừ, Biển Đông từ sớm đổi thay... ra đi... vội vã chẳng chia tay ! Quê nhà, đói khổ đau bao kẻ Vượt biển thương bè bạn nát thây... giữ mạng, đành ai đổi tiết trinh... không xong nhà đỏ...(1) rã thân mình... con đường đến tự do đầy lệ ác mộng muôn đời vẫn hãi kinh !! Sóng gió rồi... sôi sục Biển Đông Trường Sa ngũ hổ.(2) quyết tranh hùng Hoàng Sa đã bị quân thù cướp thù hận bao giờ sẽ trả xong ?! 27/8 6-95 (1) Nhà đỏ: hồng lâu, nhà điếm. (2)-Trung Cộng, Việt Nam, Taiwan, Philipin, Malai Á .. ANH HÙNG CHẲNG LUẬN THÀNH BẠI bb12(1) Bao kẻ vô danh, đã đứng lên phất cờ, Trưng Triệu, tướng thay quyền... ngàn năm Bắc thuộc,bao lần chống bọn ngoại xâm -hùng khí chẳng quên ! hiệu triệu nhân dân, biết mấy lần ? hịch Trần Hưng Đạo khích ba quân... “Bình Ngô đại cáo”... tan hồn phách Hán, Tống, Nguyên, Minh, giặc bạo tàn... Rồi... Pháp Lang Sa... cũng cuốn cờ tám mươi năm... một sớm sa cơ... Mê, Hồng máu lệ âm thầm chảy độc lập muôn năm giữ cõi bờ... yêu láng giềng... xây dựng núi sông để môi ai mọng, má thêm hồng... triệu người như một, mơ Xuân mới thành bại, anh hùng chẳng luận công... ba bốn ngàn năm... khởi đấu tranh trả ơn Tiên Tổ, nợ sinh thành... Tồn vong -hai chữ- bao người nhớ xương trắng, máu đào viết sử xanh... Thiện Ác? băn khoăn tự hỏi lòng ban sơ -đôi mắt dại còn trong biết gì không? hận thù, ân oán đói: khóc, đau: kêu... chẳng lạ lùng... thế sự buồn vui? - chuyện đổi thay bao nhiêu ý loạn động, từng giây bao lần sinh, tử - qua hơi thở nhơ nhớp thân, xơ xác mặt mày… Ái thủ, tham sân, vẫn chuyện đời chết cho mình, sống cũng mình thôi! lưu danh? dù có hơn lưu xú để cứu mình, hay để giúp người?! Đất Việt đâu cần rợ Bắc phương? Tây phương? - thủ phận sống an thường. Chiêm Thành? biết có cầu Nam tiến? bát quốc trừ Thanh vượt Đại Dương?! Ta sẽ không quên -vẫn nhớ người yêu dân, dựng nước, máu xương phơi ! Hùng Vương thứ Sáu, ơn Phù Đổng phá giặc Ân xưa... cứu giống nòi... . |
|