Số ra ngày 01/01/2019: Sinh Hoạt & Đổi Mới |
thơ | |
Những Bài Thơ Tặng Vợ Hiền | |
Đây là những bài thơ đắc ý của nhà thơ Dương Huệ Anh viết tặng vợ hiền, mới sưu tập được...tiếp theo bài của nhà văn nữ Kathy Trần ở vùng Thung Lũng Hoa Vàng... THƠ TẶNG VỢ HIỀN Dương Huệ Anh …Cách đây nhiều năm, nhà văn Kathy Trần ở vùng Thung Lũng Hoa Vàng có viết một bài rất được tán thường, đăng trên Việt Nam nhật báo với đề tài” Những Nhà Thơ Nịnh Vợ”, trong đó có chúng tôi, xin trích đăng lại: “Nhà thơ Dương Huệ Anh ngày còn yêu đương, mơ mộng, còn lẽo đẽo theo sau một người, để nhìn người ta chúm chím cười mà sướng, mà kêu ầm lên vì tương tư: Em cười nửa miệng Đủ tương tư đời... Cũng người đó, nhà thơ đã lẽo đẽo theo sau mấy chục năm, đến bây giờ: Đang trưa, sợ gió, trùm chăn Theo sau, ta vẫn băn khoăn trông chừng Có lần hụt cẳng - đau lưng Ta chưa kịp đỡ, mặt sưng lên rồi... Trời ơi, nhà thơ tả chân ghê quá! “Bà” mà nghe được là phiền lắm, nhưng tình nghĩa vợ chồng làm nhà thơ tự nhủ: Sắp đi hết trọn đường đời Có khi ta vẫn là người... theo sau. Chẳng lẽ lúc qua bước đường trần nhà thơ đòi dành đi trước bà nhà? Ở đâu thì tiểu muội không biết chứ ở Mỹ này, luôn luôn “lady first” đấy ạ. Lúc bực mình, nhà thơ nói vậy, chứ cũng người ấy, lúc nhà thơ bồi hồi nhớ lại ngày hai đứa yêu nhau để vung bút, đề thơ “tặng hiền nội” trong bài thơ về mối tình một đời của mình: Em tôi Biết nhau, mười sáu, trăng tròn Lấy nhau, ngày ấy, ta còn... yêu thơ... Chàng bồi hồi nhớ lại ngày hôn lễ vào mùa đông lạnh lẽo nhưng có tình ái nồng nàn: Vu quy, rượu lễ ngọt ngào Lần đầu... bỡ ngỡ... đi vào...thương yêu Đêm đông lạnh ngắt phòng tiêu Nệm rơm, chăn cỏ, lửa thiêu tình nồng Tình nồng thiêu đốt chàng tuổi trẻ yêu thơ thuở đó, để rồi Mười năm... ba, bốn mươi năm Bướm bay trăm ngả, vườn Xuân...nhớ về... Nhà thơ đi sắp trọn đường trần với... vợ, âu yếm nhớ lại những ngày đầu gặp gỡ nhưng “gừng càng già càng cay”, trái tim nhà thơ càng già càng hăng hái... yêu nhiều. Nhà thơ yêu lung tung, kêu réo tên biết bao nhiêu mỹ nhân ra để tặng thơ, để thất tình và cũng hẹn hò: Cưới nhau, sẽ chẳng bao giờ có Hẹn kiếp mai sau, nối chỉ hồng... Khiếp thật cho trái tim mong manh của nhà thơ. Trái tim nhỏ xíu nhưng đập liên miên, ồn ào tới mấy chục năm vì yêu và hình như vẫn còn tiếp tục hăng hái thổn thức vì ai và cũng như Song Linh, nhà thơ cũng đòi hò hẹn với nàng thơ trong... kiếp mai…” …Sau đó, có một số bạn đọc đã liên lạc và yêu cầu được đọc tòan bộ những bài thơ chúng tôi đã làm để tặng hiền nội; vì quá bận và tài liệu rải rác nhiều nơi nên gần đây chúng tôi mới tìm được một số, xin ghi lại để quí bạn đọc nhận xét. “EM TÔI Biết nhau, mười sáu trăng tròn Lấy nhau ngày ấy, ta còn... mê thơ Em tôi, có lẽ không ngờ Lấy chồng hàn sĩ, hay mơ hoa đào Vu quy, rượu lễ ngọt ngào Lần đầu ...bỡ ngỡ...đi vào...Tình yêu Đêm đông, lạnh ngắt phòng tiêu nệm rơm, chăn cỏ, lửa thiêu tình nồng rạng ngày, bẽn lẽn theo chồng về nhà nhị hỉ- qua đồng lúa xanh làng xa - khói lửa chiến tranh bờ cao, trúc biếc chim cành líu lo đường đi, ngõ rẽ quanh co nhà em, vườn tím giàn nho tím hồng... gặp người cùng xóm, bên đồng chúc cô dâu mới "cháu bồng năm sau" thẹn thùng, em nhẹ lắc đầu nhìn ta không nói, miệng cầu: "Quan Âm" Mười năm, ba, bốn mươi năm Bướm bay trăm ngả, vườn xuân...Nhớ về... 1944 BỐN CHÍN NĂM TÌNH NGHĨA... Tặng hiền nội Bốn chín năm! như mới thoáng qua- Cũng chẳng “Yêu” và cũng chẳng “Thương” như trong tiểu thuyết xứ Tây Phương Vâng lời cha mẹ... và mai mối nối tiếp tam luân với ngũ thường... Chưa có lần nào nói với nhau đôi lời, hay chỉ một vài câu... (làm thơ... để mộng... rồi đem tặng thiếu nữ bên sông ngập lá dầu...) “Em chỉ là em nhỏ... xóm nghèo chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu... chưa từng nghĩ đến thương và nhớ Anh -gọi là anh- kể cũng liều...” Thôi, thế không duyên, chẳng vợ chồng xa từ... kháng chiến ruộng vườn không... không còn gặp nữa... -đời anh đã trói buộc trong khuôn thước lạnh lùng... Tẻ nhạt bên chăn gối -hỡi ơi bao nhiêu gánh nặng trĩu trên vai... bỏ đi đèn sách, quên thơ... mộng lo áo cơm, tranh thủ với đời... Bốn chín năm, tình nghĩa -khó quên vợ chồng, bè bạn -nợ và duyên..? tóc xanh đã bạc -chân run mỏi cát bụi mờ... đôi mắt ảo huyền... Biết được bao nhiêu ngày tháng nữa? đường đời gian khổ... vẫn còn vui... lửa hương, thôi ấm tình hương lửa thù nghịch nhau, xa cũng ngậm ngùi... đời có chi là vĩnh cửu đâu! bao nhiêu diễm ảnh đã phai màu... Huyền ca chỉ vọng trong tâm thức Bốn chín năm cười, khóc biển dâu ! 10-10-93 THEO SAU Để tặng nội nhân. Ngày xưa, khi chửa quen nhau em đi... ta bước theo sau gót hồng... thơm mùi cỏ nội, hoa đồng hay hương Phi tử đêm lồng bóng dương... e dè, xin chút tình thương Em cười nửa miệng... đủ tương tư đời ! Ngày nào, hứa hẹn nhau rồi đi chung... ta vẫn là người theo sau Em cười, nét mặt cau cau “Sao đi chậm thế? bước mau lên, chàng” Vinh quy, quan Trạng về làng “Võng anh đi trước, võng nàng theo sau!” Rồi, từ ngày sống chung nhau mau chân, em bước, -lắc đầu, ta theo người xuôi, kẻ ngược -vẫn yêu nằm riêng, nói lẫy -cố chiều, cũng xong trèo non, lội suối -song song ba mươi năm -vẫn một lòng. Thương nhau… Thời gian lặng lẽ... qua mau phai mờ mắt biếc -còn đâu má hồng! đôi chân -thon nhỏ -ngại ngùng da ngà, thân ngọc -hãi hùng -vết nhăn đang trưa, sợ gió -trùm khăn theo sau, ta vẫn băn khoăn -trông chừng có lần hụt cẳng -đau lưng ta chưa kịp đỡ, mặt sưng lên rồi sắp đi hết trọn đường đời có khi, ta vẫn là người theo sau... 3/93 VẪN NGƯỜI ĐI TRƯỚC LÀ EM... Hơn bẩy giờ sáng thứ hai rủ nhau đi bộ mặt trời lên cao xóm giềng đi vắng nơi nao chim đâu lặng tiếng cây sao im lìm vẫn người đi trước là em vang đều tiếng gậy chống êm tiếng giày tuổi hồng biền biệt mây bay hồn nhiên vui sống những ngày cuối thu... 6.8.95 CHIA NGOT SẺ BÙI Tặng nôi nhân Không yêu- từ thủa ban đầu Lấy nhau, Cùng sẻ chia nhau ngọt bùi Bao mùa Xuân nở mai rồi Tản cư nắng hạ rã rời thịt da Thu đất khách, tủi lòng ta Gió mưa Đông lạnh hoàng hoa vơi đầy không quen, rượu uống càng say xót xa tình bạn, xót xa kiếp người bao nhiêu mộng ngọc tan rồie có ai thương vớI, bạn đòi, cũng không đường đờI dù bước song song hai tâm hồn, vẫn đôi dòng ngược xuôi ngọn nguồn, nhờ Phật hiểu rồi không buồn- đi hết cuộc đời tạm dung! |
|