Số ra ngày 01/04/2008: Xuân Hạ 08 |
thơ | |
Thơ Buồn, Thơ Vui | |
Thơ Buồn, Thơ Vui -Dương Huệ Anh- THƠ BUỒN, THƠ VUI SÉT NGANG TRỜI Lên Trời … Sét đáng ngang trời! Nghe tin em đã lìa đời … vội không? Chưa tròn hoa giáp, một vòng, bạn bè vĩnh biệt, bỏ chồng, bỏ con ! Quê hương, vẫn dạ sắt son, Văn chương thân thế có buồn mang theo? Lại còn sự nghiệp, tình yêu, Bao nhiêu ước vọng, bấy nhiêu tủi hờn! Ra đi, từng bước cô đơn, Bơ vơ trung ấm thân, hồn hoang mang! Mau cầu Phật pháp tựa nương, A Di Đà niệm, Tây phương hướng về … Ca lăng(tần)* hát, tỉnh cơn mê, Trần tâm dứt sạch, thoát li luân hồi … 15/10/08 ĐÀN BÀ? Đàn bà? Vưu vật đáng yêu … Trời cho … (kèm) với (ít nhiều) khổ đau! Đón nhau, đợi cũng hơi lâu, Nói 5 phút? phải (trước, sau ) một giờ! Cười, “sorry, để anh chờ”, Khi đau, đưa thuốc uống … vờ, “Em quên!” Thật hiền, lúc ngủ - an nhiên, Không vui, gây sự … -như điên, như rồ!! Tính mình “ba phải”- so so, Gắt: ”Em không thích” … phớt lờ cho xong!! Chuyện nhà, tất bật, long đong, Chuyện mình bao biện, …khỏi vòng, cong môi!!! 16/10/08 #156/08 |
|