Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |
QUÊ NGƯỜI MỜ NƯỚC MẮT | |
QUÊ NGƯỜI MỜ NƯỚC MẮT Từ khi bầy con của Mẹ không đứa nào còn ở nhà Con gái thì theo chồng ở xa Con trai thì nhập ngũ Có đứa mất như Ba trong thời chiến trước Mẹ không trồng cải nữa Mẹ nói: “Gió đưa cây cải về trời...” Mẹ không nói thêm! Lâu nay Mẹ trồng rau muống Rau muống mọc lan đầy kín mặt ao Rau muống leo lên bờ bò như lũ rắn Mẹ ngồi giữa mưa giữa nắng Hái rau muống đem ra chợ bán Mẹ sống đơn sơ không bè không bạn Mẹ chờ bầy con Mẹ nói:“Chờ nhau cho tới bao giờ Cho rau muống mọc lên bờ trổ bông” Mẹ thờ cúng Phật Mẹ thích câu: “sắc tức thị không” Mẹ thốt câu chi nghe cũng đau lòng Nếu Mẹ đừng nói, lòng Mẹ ra sao? Tôi nhớ ca dao: Ðêm đêm ra đứng bờ ao Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ... Tôi thấy Mẹ là bài thơ mà tôi không cách nào viết được Cuộc chiến nào là cuộc chiến trước? Cuộc chiến nào là cuộc chiến sau? Tôi thường đưa tay lau Quê người mờ nước mắt... Huệ Thu |
|