Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Hoa Hướng Dương | |||||
THƠ HOA HƯỚNG DƯƠNG NHỚ DÒNG SÔNG XƯA Này chị, này anh, này em bé nhỏ Hãy cùng tôi về thăm lại Dương Ðông Quê hương ta tháng năm đầy sóng gió Sóng gọi nước về thành một dòng sông Dòng sông buồn chảy miên man ra biển Chảy miệt mài như kiếp kẻ lưu vong Nắng Ca Li chưa phai màu lưu luyến Sóng muộn phiền rung nhẹ phiến long đong Mây trắng bao la, đất trời mở rộng Chờ ta về thắm lại một mùa hoa Gió bấc, gió nam thổi vào lồng lộng Mơ thấy ai về cuối dãy mù sa... Giờ này chắc mẹ già đang nấu bánh Nấu cho nhừ những mẩu bánh quê hương Ðứa em nhỏ ra đầu sông chờ gánh Nước sông buồn pha rửa những vấn vương Người bạn cũ có còn đi vào núi Chặt nhánh mai rừng chuẩn bị đón xuân Ðêm ba mươi cố ngăn dòng lệ tủi Mưa ngoài trời hay nước mắt rưng rưng... Còn đâu nữa hỡi mùa xuân con gái? Rất nồng nàn trong màu áo mới may Buổi sáng đầu năm đi chùa lễ Phật Mơ ước ươm vàng trên những ngón tay. Ôi nhớ quá trời quê hương bát ngát Kỷ niệm về như ngàn sóng bủa vây Nước sông xưa một đời ai tắm mát Ðứng bên trời tôi khóc tuổi thơ bay...? SẦU LY HƯƠNG Người về chắc có qua song nhỏ? Ta chưa về gởi trọ bàn chân Quê hương tiếng gọi vô chừng Nửa đêm thức giấc nghe từng nhịp đau Ngoài sông vắng lao xao tiếng sóng Gềnh đá buồn hoài vong cố nhân Ngậm ngùi trơ bóng hải đăng Cồn cao, bãi thấp mấy lần bể dâu? Ðời lưu lạc sầu treo đỉnh nhớ Ðong đưa hoài tình lỡ trăm năm Ðêm xanh rụng xuống âm thầm Mượn hồn Trang Tử về thăm quê nhà... Ðất mẹ hỡi, bóng tà sắp khuất Mà lòng con thao thức đầy vơi Quê hương là cả phần đời Từ lâu con sống như người mộng du... Bước hụt hẫng cõi mù vạn cổ Cánh thiên thần gẫy đổ đường bay Gởi tình về cuối sông mây Qua vùng ký ức ngập đầy ánh sao Lung linh sáng, ngọt ngào tuổi nhỏ Nắng trưa hè... ngọn cỏ bờ lau Lằn roi mới đó quên đau Lén cùng đám bạn bơi ào qua sông... Ôi kỷ niệm như dòng nước chẩy Nước sông buồn trôi mãi về đâu? Thời gian nếu có nhiệm màu Cúi xin rửa hộ vết sầu ly hương BẾN CHỜ Cát còn in dấu chân xưa Dương buồn lả ngọn đong đưa trái sầu Trăm năm duyên cũ về đâu? Tìm trong nỗi nhớ úa màu thời gian Bãi đời một bóng thênh thang Bờ xưa, bến cũ lỡ làng người qua... Lòng người mấy bận phong ba? Hai mươi năm chẵn, đã là niềm đau Tay gầy như lá xanh xao Như cơn nắng hạ phai màu ước mơ Tình em ở mãi bền chờ Tình anh no gió sang bờ lãng quên Biển đời sóng vỗ bấp bênh Thuyền em một chiếc lênh đênh giữa dòng Bến xưa nay đã rêu phong Buồn con nước chảy nghe lòng quặn đau Mái chèo khua động trăng sao Hắt hiu quá khứ nghẹn ngào tương lai Nhẹ nhàng như sợi tóc bay Anh đi là hết – Tình hai lối đời... Anh đi phương ấy xa xôi Bỏ ân tình cũ, bỏ trời quê hương Bến bồi, bến lở, bến vương Bến nào anh đỗ bên đường lưu vong Quê nhà còn một bến mong Còn con đò nhỏ, còn dòng sông xưa Nhịp nhàng ngọn sóng đẩy đưa Thả tình ra biển mà mưa trong hồn TÀN PHAI Ta đứng giữa đỉnh trời cao chót vót Hồn mơ màng thấy lại bóng nghìn xưa Giọt thiên thu tưởng chừng như mật ngọt Rơi trong ta, đọng lại chút hương thừa Ta vẫn đứng cất cao lời vẫy gọi Thả tình ta trôi dạt bến sông xa Thú đau thương phải chăng là huyền thoại? Ta cưu mang như châu báu ngọc ngà Từ muôn thủa tình yêu đầy kỳ bí Ta du hành qua mấy lớp thời gian Trong vô thức đã tìm sai vị trí... Lỡ yêu em nên lạc mất thiên đàng Bờ giác ngộ quay về hành tinh cũ Bến đam mê đã trễ bến đò sang Em tỉnh thức, sao lòng ta thác lũ Biết đau thương thì đã quá muộn màng... Xuyên ngàn kiếp, xuôi về thời thượng cổ Hỏi tổ tông, tội trả đến bao giờ? Em thánh thiện cho ta nhiều cám dỗ Vườn địa đàng phút chốc bỗng hoang sơ Ta trở lại chôn tình vào đáy mộ Ðem giao mùa lay động nhánh chia xa Em vẫn đứng bên kia dòng Cam Lộ Nước vô ưu tắm mát tuổi hiền hòa Em câm nín cho buồn thêm dĩ vãng Ta ngậm ngùi góp nhặt những tàn phai Dư hương cũ sẽ trôi vào quên lãng Ðứng giữa trời ta dạo khúc Man Khai... HOA HƯỚNG DƯƠNG |
|||||