Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Hồ Trường An | |||||
THƠ HỒ TRƯỜNG AN BÀI HÀNH GỬI CHỊ Chị trở về vui với ruộng đồng Bao ngày ngồi sưởi nắng mênh mông Khi mùa xuân sắc chưa phai thắm Mà mộng phù hoa đã nhạt hồng Buồn hẳn phai rồi màu má ửng? Vui gì vẽ lại nét mi cong? Giăng trời cũng vẫn màn mây xám Tắt mạch còn đâu giếng nước trong? Dẫu cuộc phong ba chia lắm ngả Nhưng sầu thế hệ vẫn chung lòng Chuyển rung vũ trụ ngàn phương gió Phiêu bạt trùng dương một nhánh rong Núi tự thuở nào luôn vẫn núi Sông bao năm trước vẫn là sông Sương dầm thấm thía lòng chim nhạn Bão dậy xót xa kiếp cỏ bồng Ðỉnh núi thành thông em réo gió Sườn đồi hóa đá chị mong chồng Người theo ảo ảnh nên sai hẹn Kẻ mộng khải hoàn hóa uổng công Ðáy vực, ý tình còn lắng đọng Góc trời, tâm sự mãi niêm phong Giang sơn vẫn đợi thời xoay hướng Tổ quốc hoài mơ lúc rẽ dòng Nếu trách phiền em luôn lận đận Thì thương xót chị mãi long đong. Chị ơi, lịch sử mang thương tích Vẫn nở hoa hồng trên bại vong. Hồ Trường An TRÊN SÔNG HOÀNG HÔN Sương tỏa, chiều dâng, bát ngát sông Phương Tây còn sáng dải mây hồng Cánh buồm, bóng khói in trời xám Bãi sậy, bờ lau phơi trắng bông Tâm sự u buồn chìm đáy mắt Không gian lạnh lẽo thấm vào lòng Ngày chưa đi hết, viền trăng mỏng Treo sáng cho người ngóng Biển Ðông Ai đi mang hết cõi thiên đường Cô tịch cho người đêm lạnh sương Bến quạnh chia tay, mây tỏa trắng Thu buồn nhớ nắng, nhạn kêu thương Cỏ con đường cũ chưa phai biếc Hoa giấc mơ xưa đã nhạt hường Bếp lửa hoàng hôn không đủ ấm Mà hơi rêu ẩm bốc bên tường. Rồi những chiều qua, những buổi chiều Tiếng đàn rụng xuống đáy cô liêu Mộng tan, héo võ vàng xuân sắc Năm lụn, buồn xa vắng nhạc thiều Thuyền lướt xuôi dòng thu lạnh lẽo Vườn trơ vơ góc nắng đìu hiu Mênh mông lòng đón bao la gió Cây trụi, cành trơ, lá rụng nhiều. Ngày luớt êm như trên thảm nhung Khói sương phảng phất bóng cây tùng Chưa qua cuối mộng, mùa xuân cạn Còn vọng bên trời, tiếng hát rung Ra bến, ngóng bầy chim bỏ núi Nhớ ai, nhìn ánh nắng lìa vùng Hồn chiều lắng đọng vào ly rượu Bỗng tưởng căn phòng hóa lãnh cung Hồ Trường An BÓNG CHIỀU TÀ Lưu luyến bóng chiều, vang tiếng chuông Sau lưng khép chặt cổng thiên đường Vừa xa ảo ảnh, vào mưa bão Chưa bỏ mê đồ, lạc khói suơng Buồm khuất trong mây giăng góc biển Thuyền đi mang nắng tắt chân tường Giang đầu thăm thẳm ngùi trông lại Văng vẳng bên trời tiếng cố hương. Người hỡi, còn chăng nỗi chán chường Khi nhìn khuôn mặt hiện trong gương! Ða ùmòn, sông cạn: thời niên thiếu Tim lụn, dầu hao: chí quật cuờng Trời thắp nắng tàn, vang tiếng gió Chiều giăng mây xám, phủ màn sương Về đâu cánh én say giông bão?! Quên khói hương xưa ấm miếu đường. NẺO TỊCH DƯƠNG Nắng lạnh, chiều tàn, thoảng giấc mơ Núi xa in một dải xanh mờ Vuông khăn thoảng nhạt mùi hương cũ Trang giấy phai dần nét mực xưa Khói thuốc đưa về trăm bến mộng, Chén trà khơi chuyện một chiều mưa Vời theo bóng khói chân mây trắng Nơi ấy, nghìn năm đẹp cõi bờ. Bờ cõi đi về nẻo tịch dương Mở ra nghìn bến, vạn con đường Ðợi người lìa khỏi đời nhung lụa Cho kẻ xông vào kiếp gió sương Trong mộng chưa phai thời chiến sĩ Cuối đời còn vọng tiếng thao trường Bóng chiều gợi lại thời niên thiếu Lạc bước nào phai bóng cố hương. Chiều cũ đưa người ra viễn phương Mênh mông tâm sự dọc theo đường Lướt thuyền buồm nhẹ như thuyền mộng Lạnh giọt nắng tàn tựa giọt sương Tái ngộ xua tan mùa gió rét Ðoàn viên xóa sạch bóng mây buồn Về đây tắm lại ao quê cũ Lắng đọng tâm tình trong tiếng chuông. Hồ Trường An |
|||||