Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |
Trích Thơ Mai Thanh Tuyền | |
Về thơ Mai Thanh Tuyền, phải nói ngay là đây là cặp bài trùng rất xứng đôi, với Dương Ngọc Ánh, qua mọi thể điệu, -thất ngôn, lục bát, thơ mới-..hai người có thể gần như một, nhưng trong những bài tác giả chọn lựa, chúng tôi đặc biệt thích bài ngũ ngôn “Ðêm và thơ” của bà: Tan ca đêm over bước chân rời khỏi hãng ánh đè n đường soi sáng chiếc túi cơm lửng lơ nghe mệt mỏi bơ phờ thèm chao ơi giấc ngủ còn có gì hơn thú được cuộn mình trong mơ Về đến nhà ba giờ nằm vắt tay trăn trở khóp xương chừ rụng vỡ cơn đau nhức vô bờ Không gian lặng như tờ thời khắc sao dài quá một nỗi buồn rất lạ ôm tuổi già chơ vơ Tưạ cơn nắng ơ thờ nhìn bóng chiều chợt tắt giật mình theo đuổi bắt trổi dậy ta làm thơ . Georgia, Nov.8, 1996 THƠ TRÍCH GỞI NHỚ QUÊ HƯƠNG Cho Simon Dương và các cháu À ơi giấc ngủ ngoan hiền trăm con bướm lượn trên miền cỏ hoa ca dao gợi nhớ quê nhà trong mơ cháu sẽ theo bà về thăm Cửu Long chín khúc rồng nằm đỉnh cao khói tỏa hương trầm Thất Sơn quê ta lắm bãi nhiều cồn dòng xa còn ngậm mối hờn biệt ly nhấp nhô biển lúa xanh rì vàng bông điên điển mỗi kỳ nước trôi bóng tre đây chỗ nội ngồi tình pha mực tím một thời yêu thơ những chiều mưa bụi giăng tơ thương con dế khóc ngẩn ngơ nỗi buồn bây giờ phiêu bạt tha phương nhớ bông bí lyuộc, nhớ vườn sầu đâu qua kinh nhớ mấy nhịp cầu nhớ chùm hoa khế, hoa cau sau hè sân trường sợi nắng vàng hoe chất đầy kỷ niệm chiếc xe cuối đời mai kia cháu lớn nên người đừng quên nguồn cội giống nòi Việt Nam. Georgia, May 1997 TIỄN ÐƯA Một sớm mùa Xuân em tiễn anh đường xa đôi bóng song hành hoa lá chưa buồn trở giấc vòm trời cao ngàn sao sáng long lanh. Em ngắt hoa vàng ép trong tay gió vờn tà áo trắng bay bay anh nhìn em im lặng trở ba lô sang vai đêm rồi mình thức trắng dệt chưa tròn mộng đẹp tương lai Anh bảo em cười cho ấm lòng người đi đừng buồn đau vì nhũng chuyến phân kỳ non nước còn đang mờ khói lửa thì đời trai chưa trắng nợ nam nhi Em cười không nói gì đường khuya thanh lặng vài làn khói trắng bay bay ánh đèn soi đôi bóng đổ dài anh siết tay em kể chuyện.. rằng lâu lắm tận vùng xa chiến tuyền co 1một chàng lính chiến thích làm thơ yêu người con gái học trò những đêm dài chối từ giấc ngủ năm năm qua với mối tình ấp ủ viết thư hoài rồi lại xé đi cho đến khi.. em nhìn anh chờ đợi anh mỉm cười hẹn tiếp nối xuân sau ngày anh về có hoa nắng tươi màu có pháo đỏ và rượu hồng đón đợi anh sẽ chìu em mà kể lại câu chuyện tình của người lính miền xa. Hai năm qua người anh ngoài trận tuyến mùa xuân sang say chinh chiến chưa về câu chuyện ngày xưa còn dở hẹn nhớ thương nhiều qua mấy dặm sơn khê. NIỀM THƯƠNG CHO MẸ Ðưa tay tình nguyện vào đời ôm lòng du mục con rời quê hương sau lưng vun vút điệu buồn trong khung mắt mẹ tình thương biển chiều bờ xa thuyền nhỏ gieo neo đếm bong bóng nước bập bều trên sông chia hai thương nhớ trong lòng nửa dâng cho mẹ, nửa chồng, mẹ ơi! thương con mẹ hát nên lời con ru cháu mẹ cho vơi nhớ bà tháng năm rồi tháng năm qua trẻ thơ khôn lớn, mẹ già già thêm. CƠN BUỐT QUA TIM Xoãi chân qua nửa địa cầu trườn lên đỉnh nhớ, đụn sầu mà đi sau lưng còn lại những gì nước non một nét sử ghi đau lòng mẹ già gối mỏi lưng còng nhọc nhằn ôm lấy cánh đồng tổ tiên tháng năm chồng chất ưu phiền thương con phiêu bạt nơi miền đất xa con từ dặm khách bôn ba đêm đêm chạnh nhớ tiếng gà quê hương bụi tre trước bãi sau vườn ngôi đình góc phố, mái trường thân yêu bạn bè mòn mỏi kiếp nghèo cuộc đời tủi nhục chìm theo tháng ngày lăn tròn con rối đang quay tự do rạp dưới gót giày cuồng chinh xót xa mình hiết lấy mình quê người thao thức mảnh tình cố hương. |
|