Số ra ngày 01/04/2006: Đông Xuan 2006 |
thơ | |||||
Trích Thơ Huệ Thu | |||||
-THƠ TRÍCH Sương chiều Thu đọng có tan không? nhánh liễu reo chi những tiếng lòng gió thoảng bên tai ngờ tiếng thở hái cho ta với nụ hoa hồng! Sương chiều Thu đọng mắt âm u ai đốt lòng ai khói tỏa mù một dải sông xanh đùa sóng bạc Thu này Thu nữa tiếp bao Thu? (Sương Chiều Thu Ðọng) SAY Ta còn ai nữa rượu ơi! say đi! ta với rượu cười đêm nay tóc tung tóe với trời mây rượu tung tóe với đau này của ta! Nỗi đau của một cành hoa mà con bướm hết muốn sà xuống hôn rượu ơi! ta với rượu còn chung hương vị của gót mòn lãng du Ta đâu? nào biết ta đâu! rượu ơi cái bóng đèn màu ngả nghiêng ta say? hay là ta quên! sao ly chưa cạn? rót thêm làm gì? Uống đi! mời rượu! uống đi! ta đau rã ngực, rượu thì rã tay cái ly vỡ với mặt mày tường gương bốn bức ta say được à? Ta cười sao lệ tuôn ra? rượu ơi có muốn khóc òa trên vai? ta còn rượu chứ, hay ai? tìm đâu thấy lại tuổi hai mươi hồng! Ta say? người ấy buồn không? sao chưa về nhỉ để lòng ta yên ta như chiếc lá ngả nghiêng giữa trùng dương một con thuyền bơ vơ (Sương Chiều Thu Ðọng) TÔI LÊN CHÙA Tôi lên chùa đứng ngoài sân mùa thu lá trải cho trăng rớt nằm tôi lên chùa nghe chuông ngân tiếng chuông rơi vỡ tưởng chừng tôi tan đóa hoa sen tím hay vàng? tại sao tượng Phật hào quang lạ lùng? tôi lên chùa ngó mênh mông cái hư cái thực là vòng khối chăng? mùa thu lá rụng cùng trăng tôi tay vuốt mặt khôn ngăn lệ trào! (Sương Chiều Thu Ðọng) TỪ SUNNYVALE GỬI VỀ ÐÀ LẠT Quê hương. Ðà Lạt Ðâu rồi câu thơ Lục Bát nghẹn lời vì sao? hái cho ai cánh hoa đào cầm đây thấy nắng rã màu xuân xưa Ôi người đâu phải là thơ mà sao nước mắt tôi chờ chực tuôn sinh ra ở đó nên buồn gọi tên Ðà Lạt. Quê hương rã rời Tôi rồi. Gục xuống. Ôi tôi! câu thơ Lục Bát đem vùi chôn đi Ở đây tôi chẳng còn gì trái tim? Giọt máu? Tình si gửi về... ( Lục Bát Huệ Thu) |
|||||